Một ngọn đồi nhỏ nằm phía tây Orsyl. Không biển chỉ đường. Không tượng đài.
Chỉ là một gốc cây già, rễ ăn sâu vào lòng đá, cành rủ che bóng mát quanh năm. Dưới tán cây, một ông lão ngồi tựa lưng, mắt nhắm, thở chậm.
Tên ông là Kaien.
Không ai trong làng gọi ông bằng tên. Họ gọi ông bằng cảm giác:
– “Người khiến tôi thấy mình vẫn còn trái tim.”
– “Người ngồi im và khiến tôi muốn sống thêm một ngày.”
Trong đời, Kaien đã truyền đi hàng trăm ký ức – bằng máu, bằng nước mắt, bằng cái nhìn không lời.
Nhưng có một cảm xúc anh chưa từng chia sẻ.
Không phải vì giữ lại cho riêng mình.
Mà vì… anh chưa từng biết gọi tên nó là gì.
Đó là buổi chiều năm mười tám tuổi, khi anh nhìn thấy Lyra lần đầu tiên, giữa đống đổ nát, máu và tro, và không cảm thấy sợ, cũng không thấy yêu.
Chỉ thấy… muốn được bên cạnh.
Không vì lý do.
Không vì quá khứ.
Không vì tương lai.
Chỉ vì… sự hiện diện ấy khiến cuộc đời đáng có mặt.
Một cô bé LUX, tên Inel, thường ngồi bên Kaien mỗi chiều. Không nói chuyện. Không hỏi gì.
Cô chỉ đặt đầu lên vai ông, và hai người thở cùng nhau.
Một chiều, tim Kaien đập chậm hơn.
Inel cảm thấy.
Không đau. Không lo. Không tiếc.
Chỉ… trầm.
Cô quay sang nhìn Kaien. Ông vẫn nhắm mắt, mỉm cười. Trong khoảnh khắc, một giọt nước mắt lăn trên má ông – giọt cuối cùng.
Không vì chiến tranh.
Không vì quá khứ.
Chỉ vì… hạnh phúc.
Inel không gọi ai.
Không gào khóc.
Cô chỉ bước xuống đồi, vào làng, ôm từng người một.
Và khi chạm vào, ai cũng biết.
Không bằng suy đoán.
Không bằng tin tức.
Mà bằng một nỗi dịu dàng chảy vào lòng họ, khiến họ khựng lại, và đặt tay lên tim mình.
Không ai viết tiểu sử.
Không ai dựng tượng.
Không có ngày lễ nào.
Nhưng mỗi năm, vào buổi chiều cuối cùng của mùa thu, mọi người cùng nhau im lặng một phút.
Không để tưởng niệm.
Chỉ để nghe trái tim mình, và biết rằng có ai đó từng sống – để yêu con người, không vì lý do.
Trong một cuốn sách trắng – không chữ, không tiêu đề – người ta đặt vào một dòng viết tay duy nhất, cũng là cuối cùng của thời ký ức:
“Tôi đã sống. Không để được nhớ.
Mà để ai đó, một ngày nào đó,
cảm được mình cũng xứng đáng để được yêu,
dù chẳng vì lý do gì cả.”