"Tích ——! Tích ——!"
Thiết bị truyền tin phát ra tiếng vang dồn dập, trong phòng yên tĩnh hiện ra cực kỳ chói tai.
Thái Hanh không hề liếc mắt nhìn một cái, nhíu mày tự mình đốt điếu thuốc.
Kỳ thực căn bản không cần nhìn cũng đoán ra nội dung bên trong thiết bị truyền tin viết cái gì, đơn giản là căn cứ giục hắn mau chóng ra tay, không được lãng phí thời gian nữa.
Bắt đầu từ lần đầu hắn nhìn thấy Tuấn Chung Quốc, bây giờ đã qua nửa tháng, dựa theo tốc độ dĩ vãng, mục tiêu nhiệm vụ khó khăn đi nữa cũng đã đắc thủ, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ tới đem dây khóa trói ở trên cổ Tuấn Chung Quốc, vụt đến căn cứ giao cho những người khác, trong lòng hắn không có lý do buồn bực một trận trước nay chưa có.
Đến tột cùng từ khi nào thì bắt đầu, hắn biến thành cái bộ dạng hiện tại này, chính hắn cũng không rõ lắm, tựa hồ từ ngày đó ngủ lại ở trong nhà Tuấn Chung Quốc, tất cả đều trở nên rối loạn, trong đầu của hắn mỗi ngày đều sẽ xuất hiện cái bóng của người đàn ông này, thậm chí hiện tại đã không vừa lòng với cương vị của một "Kẻ nhìn trộm", hắn còn muốn tiến thêm một bước, triệt để dung nhập sinh hoạt của đối phương.
Ý nghĩ này thật sự là có chút đáng sợ, tình cảm giấu kín trong lòng cũng làm cho hắn hãi hùng khiếp vía, thế nhưng mỗi lần khi hắn vắt hết óc suy nghĩ đến tột cùng trước đây đã gặp Tuấn Chung Quốc ở nơi nào, trong đầu trước sau trống rỗng, trong lòng như bị người ta chọc thủng một lỗ, thật giống như chỉ có nhìn thấy Tuấn Chung Quốc mới được lấp đầy.
Một người có khả năng bên trong thời gian nửa tháng yêu một người sao?
Hắn cũng không biết...
Hít một hơi thuốc, phun ra một cái vòng khói, hắn cúi đầu đang chuẩn bị bắt đầu đi "Nhìn trộm", chuông cửa phòng khách đột nhiên vang lên.
Hắn không vui nhíu mày một hồi, gương mặt lạnh lùng đi mở cửa, vừa mở ra không ngờ nhìn thấy Tuấn Chung Quốc một khuôn mặt tươi cười cùng Bảo Bảo ở trong lồng ngực.
Tuấn Chung Quốc hôm nay mặc một áo len cao cổ màu lam đậm, phối hợp với quần jean trắng bó sát, hiện ra thân hình kiên cường đặc biệt thon dài, một đôi mắt mang theo nụ cười uốn cong, giống như học sinh vừa mới tốt nghiệp.
Mà Bảo Bảo Bảo ở trong lồng ngực của Tuấn Chung Quốc, bởi vì sợ lạnh, mặc một cái áo khoác bông màu vàng, sau lưng còn có một đôi lỗ tai màu hồng, trên đầu đội mũ quả dưa, da thịt trắng hồng mũm mĩm y hệt cái bánh bao vừa mới ra lò.
Người trước một giây còn lo nghĩ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Thái Hanh ngẩn người một chút, sau đó lỗ tai đỏ lên không dễ phát giác, "Sao cậu lại tới đây?"
Tuấn Chung Quốc liếc mắt nhìn lỗ tai của hắn, câu môi nở nụ cười, "Đến báo ân cứu mạng a."
Nói xong cậu không chờ Thái Hanh mở miệng, trực tiếp đi vào nhà đem đồ vật trong tay nhét vào trong lồng ngực của hắn, Thái Hanh lúc này mới phát hiện túi đồ hắn đang ôm có đựng nguyên liệu nấu ăn.
"Cậu đây là..."
Hắn ôm đồ vật, có chút chưa hoàn hồn lại, lúc này Bảo Bảo nghe đến thanh âm của hắn, "A nha" một tiếng, đưa tay ra lại muốn nhào vào trong lồng ngực của hắn.
Đứa nhỏ bị mũ con gấu tròng lên đầu, còn không đợi nhìn thấy người liền vui vẻ cười khanh khách, Tuấn Chung Quốc cười thuận thế đem con trai kín đáo đưa cho Thái Hanh, Thái Hanh bị đứa nhỏ đụng phải, luống cuống tay chân vội vàng đỡ lấy cái mông nhỏ của nó.
Bảo Bảo dán vào mặt của hắn, lúc này cười ngốc một tiếng, "Nha... Hanh Hanh..."
Thái Hanh bị đứa nhỏ hôn như thế, lỗ tai không tự chủ đỏ lên mấy phần, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng trở nên nhu hòa, đâm đâm khuôn mặt đứa nhỏ, "Mấy ngày không gặp một nắm hình như nhóc mập lên."
"A ê a! Nha nha nha!" Đứa nhỏ không nghe được hai từ "Một nắm" cùng "Mập", trong nháy mắt nhô lên quai hàm, quơ quả đấm nhỏ kháng nghị.
Hắn tự nhận không có duyên gì với trẻ con, lúc thường gương mặt băng sơn của hắn phỏng chừng trực tiếp có thể hù dọa đứa nhỏ, thế nhưng chỉ có viên thịt trong lồng ngực này, trong lòng hắn yêu thích, thậm chí lúc trước chỉ có gặp một lần, vào lúc này dĩ nhiên hơi nhớ nhung, làm cho chính hắn cũng không hiểu ra sao.
Nhếch miệng lên, hắn cúi đầu dùng cái cằm có râu đâm vào mặt đứa nhỏ, "Nếu nhóc không muốn gọi một nắm, lần sau gọi nhóc là tiểu bàn tử được không."
"Nha nha nha! Hanh Hanh... hư!" Đứa nhỏ ngọ nguậy, nỗ lực muốn cường điệu nó mới không phải tiểu bàn tử, kết quả quơ móng vuốt nhỏ nửa ngày mới nói được một câu.
Thái Hanh trầm thấp nở nụ cười, lúc này Tuấn Chung Quốc vén tay áo lên, cầm lên một đống nguyên liệu nấu ăn nói, "Anh cùng tiểu bàn tử chơi đi, để tôi xử lý mấy nguyên liệu này, nhà bếp anh ở đâu?"
Vào lúc này Thái Hanh mới phục hồi tinh thần, nghĩ đến bộ dạng bản thân chơi đùa cùng đứa nhỏ đều bị Tuấn Chung Quốc nhìn lại, trên mặt chợt lóe lên một tia không dễ chịu, "Cậu đây rốt cuộc muốn làm gì?"
Tuấn Chung Quốc nhìn hắn dương dương lông mày, "Không phải anh đã thấy rồi, lần trước nhờ có anh tại quán bar cứu tôi, ngày hôm nay tôi muốn bộc lộ tài năng mời anh ăn cơm, vốn là muốn mời anh đi nhà hàng, thế nhưng tôi đi siêu thị mua khá nhiều đồ, trong nhà lại không còn chỗ để, không bằng mang đến đây nấu một bữa cơm cho anh, coi như báo ân."
Nói xong cậu tìm đến nhà bếp, phi thường tự nhiên đi vào, bắt đầu đem các loại nguyên liệu nấu ăn ra ngoài.
Thái Hanh theo dõi bộ dạng Tuấn Chung Quốc thoải mái như thường, không biết làm sao đột nhiên bốc lên cảm giác vợ mình cùng con mình từ nhà mẹ đẻ trở về, nhất thời trên mặt nóng lên, cứng rắn mà nói, "Tôi cho cậu biết địa chỉ, không phải để cậu không mời mà tới."
Hắn đã bắt đầu hối hận chính mình dĩ nhiên đem địa chỉ nói cho Tuấn Chung Quốc, đều do người đàn ông ghê tởm này, không biết cho hắn uống thuốc mê gì, làm cho hắn căn bản không có cách nào từ chối yêu cầu của đối phương, ngày đó từ nhà đối phương rời đi mơ mơ hồ hồ nói ra chuyện này..
Một "Thủ phạm bắt cóc" dĩ nhiên chính mồm nói cho "Con tin" vị trí của hắn, thực sự là phạm vào tối kỵ của nhiệm vụ....
Khẩu khí của hắn phi thường gay go, giống như là muốn đem người trực tiếp đuổi ra ngoài, thế nhưng lúc nói lời này còn không quên ôm thật chặt Bảo Bảo, Tuấn Chung Quốc liếc nhìn hắn một cái, khóe miệng buông xuống, "Cho nên anh muốn đuổi tôi đi đúng không?"
"Tôi..."
"Trước là anh nói với tôi, thái độ của tôi đối với ân nhân cứu mạng không tốt, hiện tại tôi đến nhận tôi cũng không được sao?"
Tuấn Chung Quốc mở to mắt, ánh mắt như ngập nước nhìn Thái Hanh.
"Cậu... Tôi không phải ý này." Đối diện đôi mắt này, Thái Hanh không thể nói ra được lời cự tuyệt.
"Vậy anh nguyện ý ăn cơm tôi làm không?"
"..." Thái Hanh không nói, ôm Bảo Bảo xoay người rời đi, thân thể lại cứng ngắc như miếng sắt cứng.
Tại sao đến cùng hắn không dứt được người đàn ông này!
Theo dõi lỗ tai đỏ chót lộ ra ngoài của hắn, Tuấn Chung Quốc nhếch lên khóe miệng lén lút ở trong lòng nở nụ cười: Họ Kim kia, để xem anh giả trang đến đâu!"
Trên bếp đang hầm nồi thịt kho thơm nồng nặc.
Tuấn Chung Quốc kéo ống tay áo, đem nguyên liệu nấu ăn cắt thành sợi nhỏ đều đều, ngón tay thon dài trắng bóc phối hợp với màu xanh của hành hoa, giống như phỉ thúy xứng với bạch ngọc vui tai vui mắt.
Vào lúc này Tuấn Chung Quốc hơi cúi đầu, dùng thìa canh múc một muỗng nước canh đưa đến bên mép thổi thổi, khói màu trắng tràn ngập, từ xa nhìn lại chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ bừng, đối phương nếm thử tư vị nước canh, giơ tay từ trong tủ trên đầu tìm đồ gia vị, vạt áo trên dưới lay động, lộ ra một đoạn eo gầy nhỏ.
Thái Hanh vốn là chỉ muốn trốn đi xa xa, tránh né đề tài lúng túng vừa nãy của hai người, thế nhưng vào lúc này tầm mắt lại không nhịn được rơi vào trên người Tuấn Chung Quốc, theo dõi cái mông vểnh cao cùng chân dài thẳng tắp của đối phương, chỉ cảm thấy tim đập mạnh có chút mất thăng bằng, không kiềm hãm được đi tới, dựa vào cánh cửa cửa bất động thần sắc đứng xem.
"Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì? Nhìn tôi có thể no sao?"
Tuấn Chung Quốc chẳng biết lúc nào phát hiện ra hắn, thả xuống hộp gia vị trong tay, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn.
Tai Thái Hanh đỏ ửng, "Đừng tưởng bở, tôi là tới xem cậu có tập trung nấu cơm không thôi."
"Làm sao, đói bụng?" Tuấn Chung Quốc nở nụ cười, cho vào trong chảo một muỗng dầu hào, mùi vị thơm nức của dầu hào lập tức tỏa ra khắp căn phòng, sau đó tôm tươi được cho vào, trong nháy mắt biến thành màu sắc cháy xém dụ người.
"Ừ, đói bụng." Lần này Thái Hanh hiếm thấy nói thật, mắt chỉ nhìn chằm chằm đoạn eo gầy nhỏ cùng cái mông trong lúc xào thịt hơi rung rung, ánh mắt trầm xuống, cũng không biết là đói bụng muốn ăn đồ ăn hay đến tột cùng là muốn ăn cái gì khác.
"Vậy anh còn nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng không phải sườn kho."
Cậu so với sườn kho ăn ngon hơn.
Thái Hanh ở trong lòng bổ sung một câu, cả người đều có chút hoảng hốt, thậm chí bốc lên ảo giác đã từng sống chung với người đàn ông này rất lâu.
Nhìn hắn không nói lời nào, Tuấn Chung Quốc hướng hắn vẫy vẫy tay, "Nếu như đói bụng thì mau đến phụ tôi đi, đừng ở nơi đó, tôi không biết khẩu vị của anh, anh mau đến nếm thử xem vừa chưa?"
Nói xong Tuấn Chung Quốc gắp lên một miếng xương sườn đưa tới bên miệng Thái Hanh, mùi vị nồng nặc phả vào mặt, đối phương tựa hồ không ý thức được động tác này có bao nhiêu ám muội, mà gương mặt Thái Hanh tựa hồ đỏ ửng, tim kịch liệt đập mạnh, lòng bàn tay toát ra mồ hôi.
Người đàn ông này thực sự là thật đáng sợ, giờ nào khắc nào cũng lay động trái tim hắn, rõ ràng số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại làm cho hắn trong vòng nửa tháng ngắn ngủi triệt để rơi vào vòng xoáy của đối phương.
Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt sáng ngời của Tuấn Chung Quốc, ở trong lòng không nhịn được thầm mắng một tiếng, trái tim đã không nghe theo lý trí.
Giơ tay đè lại mu bàn tay của Tuấn Chung Quốc, hắn tiến gần tới, cúi đầu đem miếng sườn ăn vào miệng, xương sườn mềm nhũn lan tràn ở trong miệng, ánh mắt của hắn sâu thẳm nhìn Tuấn Chung Quốc, liếm môi một cái, "Không mặn, vừa mềm vừa thơm, ăn thật ngon."
"Mền thơm" cái từ này rất hiển nhiên không phải đang hình dung xương sườn, mặc dù đã sớm biết đối diện gia hỏa bên trong hắn là ai, mặt Tuấn Chung Quốc vẫn là không khống chế được hơi nóng lên.
Tên khốn kiếp này thực sự là vẫn giống như trước kia, một khi nổi hứng trêu chọc tuyệt đối cậu không phải đối thủ của hắn.
Trêu ghẹo không thành ngược lại bị trêu lại, Tuấn Chung Quốc ho một tiếng thu cánh tay về, một bên khuấy động mặt nồi phía trước, một bên lơ đãng thuận miệng hỏi, "Nếu như anh thích ăn lần sau có thể tới nhà của tôi, nhà trọ của anh cách chỗ của tôi cũng thật là gần a, làm sao trước đây tôi chưa từng thấy anh, anh dọn tới lúc nào vậy?"
Lời này khiến thần sắc Thái Hanh đọng lại, bình tĩnh nói, "Không bao lâu, cũng là hơn một tháng đi, tôi lúc thường bận rộn công việc."
Tuấn Chung Quốc híp mắt một cái, hơn một tháng vừa vặn chính là thời gian hai người quen biết đến bây giờ, xem ra từ ngày đó gặp gỡ ở khách sạn, cái tên này đã nhìn chằm chằm mình.
Nhưng hắn đến cùng đã từng trải qua những gì, làm sao mất kí ức, tại sao lại xuống tay với mình, sau lưng đến tột cùng che giấu âm mưu gì...
Vô số vấn đề tràn ngập trong đầu, thế nhưng trên mặt Tuấn Chung Quốc hoàn toàn không hiện ra, cười một cái nói, "Là công việc gì? Cảm giác chung quanh đây đều là khu dân cư, muốn là đi làm nói coi như ngồi phi hành khí cũng phải rất xa đi."
"Giúp người khác làm việc vặt, không phải công tác gì đứng đắn gì"
Thái Hanh hàm hồ trả lời một câu, trên mặt thần sắc bất biến, trong lòng có chút chột dạ, hắn phát hiện mình ở trước mặt người này ngay cả nói dối cũng rất khó khăn, mặc dù biết đến hắn chỉ là tùy tiện hỏi một chút, cũng không nhịn được có chút sốt sắng.
"Xương sườn xong chưa, tôi bưng ra ngoài, tôm sốt làm xong rồi nhớ gọi tôi."
Nói xong lời này, hắn bưng xương sườn Tuấn Chung Quốc mới làm xong, quay người đi ra nhà bếp, rất hiển nhiên không muốn tiếp tục tán gẫu.
Tuấn Chung Quốc nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của hắn, hơi mím môi, ở góc độ người bên ngoài không thấy được nắm chặt nắm đấm.
Cậu nhất định phải tra được rốt cuộc là ai khiến Tại Hưởng biến thành bộ dáng xa lạ này!