Một bữa cơm qua đi, hai người lớn một đứa nhỏ ăn cực kỳ thỏa mãn.
Tuấn Chung Quốc từ sau khi rời trường quân đội cũng rất ít làm cơm, từ nhỏ đói bụng thành thói quen khiến cậu cũng không hứng thú với chuyện ăn uống, một tháng uống dịch dinh dưỡng cũng không cảm thấy gì, thế nhưng rất ít nấu cơm không có nghĩa là không biết làm, nghĩ đến những ngày sau này sinh sống cùng Tại Hưởng, ngày hôm nay cậu lấy ra bản lĩnh giữ nhà của mình, làm ra những món ăn tinh xảo ngon miệng.
Không chỉ khiến hắn luôn luôn xoi mói đều khen không dứt miệng, ngay cả Bảo Bảo cũng ăn no đến mức cái bụng căng tròn, tuy rằng nó vẫn không thể cùng người lớn ăn cơm, thế nhưng Tuấn Chung Quốc chuẩn bị cho nó cháo tôm thơm ngát, lại pha thêm cốc sữa, Bảo Bảo chỉ hận không thể đem cả cốc sữa cùng bát cháo nuốt xuống.
Sau khi ăn xong, Tuấn Chung Quốc đi dọn dẹp nhà bếp, Bảo Bảo còn ở trên ghế sa lông vỗ bụng nhỏ của mình ợ một cái rõ to, nhìn bọn họ một lớn một nhỏ, Thái Hanh hoảng hốt cảm giác tất cả những thứ này thật giống như đều là hắn trước đây vẫn chờ đợi, một người bạn đời, một đứa nhỏ đáng yêu, còn có một ngôi nhà tràn ngập ấm cúng.
Lặng lẽ nhìn Tuấn Chung Quốc, Thái Hanh đem Bảo Bảo ôm lấy, mở miệng nói thầm.
"Trước đây mẹ nhóc cùng ba ba nhóc ở nhà, cũng tốt đẹp như vậy sao?"
"... A a?" Bảo Bảo một mặt khó hiểu nhìn hắn, nó chưa từng thấy mẹ nha.
Khẩu khí Thái Hanh chìm xuống, cảm thấy thằng nhóc có thể có thể không hiểu mẹ cùng ba ba là gì, suy tư nửa ngày, hắn mới uyển chuyển giải thích, "Ừm.. Mẹ cùng ba ba chính là hai người ở trong nhà có thể ôm hôn nhau, ví dụ mẹ nhóc hôn nhóc mặt không đỏ, thế nhưng hôn ba ba nhóc mặt sẽ đỏ."
Bảo Bảo một mặt mộng mị nhìn thúc thúc trước mặt, "A..."
Vẫn là chưa từng thấy mẹ và ba ba hôn nhau nha.
"..."
Thái Hanh bỏ qua, đầu hắn nhất định là bị nước vào mới có thể hỏi vấn đề này cho một đứa nhỏ chưa tới một tuổi."
Hỏi Bảo Bảo không được, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn cảm thấy buổi tối nay hắn nhất định là ăn tôm sốt chua ngọt khá nhiều, tâm lý bốc ra mùi vị vừa ngọt vừa chua.
Hắn hi vọng thời gian dừng lại vào đúng lúc này, càng hi vọng có thể vĩnh viễn chiếm lấy người đàn ông trước mắt, hắn biết đến loại này kích động rất kỳ quái, không có ai sẽ đối với một người mới quen được nửa tháng vừa yêu vừa hận, nhưng hắn đã không muốn tiếp tục xoắn xuýt, càng không muốn lo lắng nhiệm vụ của mình, hắn chỉ muốn ở cùng người đàn ông trước mặt.
Đè xuống tâm lý kích động, hắn quay người đi vào nhà bếp.
Bởi vì nhà trọ chỉ dùng cho mục đích theo dõi cho nên quá mức đơn sơ, trong phòng không có người máy gia đình, tự nhiên cũng không có ai rửa chén, Tuấn Chung Quốc nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, "Anh tới thật đúng lúc, tôi tìm nửa ngày cũng không tìm được thuốc tẩy, nhà anh làm sao không có thứ gì, lúc thường anh rửa chén thế nào vậy?"
Trước khi cậu tới tôi đều uống dịch dinh dưỡng, cần gì phải rửa chén!
Thái Hanh ở trong lòng bồi thêm một câu, trên mặt lại thản nhiên, "Có thuốc tẩy a, cậu không tìm được sao, ở trong tủ đó."
"Nào có?" Tuấn Chung Quốc nắm tóc, lại dò đầu vào trong tủ tìm lại, trên mặt lộ ra biểu tình mơ hồ hiếm thấy.
Từng trải qua thân thủ bén nhọn của đối phương, cũng từng trải qua bản lĩnh câu người nhiếp phách của tên này, lại chưa từng thấy biểu tình ngu ngốc như vậy, Thái Hanh trong lòng nóng lên, trái tim cũng theo đó mà nhảy thình thịch.
Thấp giọng ho một tiếng, thần sắc hắn như thường nói bừa, "Há, khả năng là lúc tôi dọn nhà, người máy đem nó đặt ở phía tủ trên cùng rồi."
Nói xong hắn làm bộ đạp ghế tựa leo lên, một cái tay ở trong tủ lục lọi một phen, "Là ở nơi này, làm sao nhét kỹ như thế, tôi với không tới a, nếu không cậu cứ để chén đũa ở nơi đó đi, ngày mai tôi tìm được thuốc tẩy rồi tôi rửa cho."
"Để ở đây một buổi tối không rửa chén đũa sẽ bốc mùi, anh đi xuống đi, để tôi thử lên xem cho."
Nói xong Tuấn Chung Quốc đẩy Thái Hanh làm vướng chân vướng tay ra, vén tay áo lên, đứng lên ghế, nhưng tủ này thực sự quá cao, cậu không thể với tới, chỉ có thể kiễng mũi chân cho tay vào bên trong tủ tìm tòi.
Cái tư thế này khiến cả người Tuấn Chung Quốc lộ ra một đường cong duyên dáng, trên mông hai đoạn thịt mềm không ngừng mà ở trước mắt Thái Hanh lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt của hắn càng ngày càng thâm trầm, hầu kết chuyển động trên dưới, giơ tay đẩy ghế tựa một cái.
"Này, anh đừng rung ghế!"
"Tôi rung ghế lúc nào, rõ ràng là chính cậu đứng không vững, nếu không tôi đỡ cậu?" Thái Hanh nói xong còn quang minh chính đại xoa cái mông của Tuấn Chung Quốc.
Cả người Tuấn Chung Quốc giống như bị điện giật, run lập cập, mẹ nó... Tên khốn này mất kí ức làm sao còn lưu manh như vậy!
"Anh sờ vào chỗ nào đấy! Mau buông tay!"
Cái cổ Tuấn Chung Quốc đỏ ửng, đôi mắt Thái Hanh càng sâu sa, ngoan ngoãn thu tay về.
"Được, vậy cậu tự làm đi." Nói xong lời này hắn lại nhấc chân đạp ghế tựa một cái.
Tuấn Chung Quốc cả người bất ổn, trực tiếp từ trên ghế ngã xuống, Thái Hanh được như ý nguyện ôm lấy đối phương, kết quả không cẩn thận đạp phải miếng vải dính dầu mỡ dưới đất, dưới chân không vững, trực tiếp té xuống.
Tuấn Chung Quốc xem như là nhìn thấu tính xấu của người này, thuận thế nằm úp sấp về phía trước cả người đều đặt ở trên người Thái Hanh.
"A..." Thái Hanh bị ngã xuống đất, không nhịn được đau đớn hít vào một hơi, mới vừa ngẩng đầu liền đối mặt với Tuấn Chung Quốc gần trong gang tấc.
Chóp mũi hai người cơ hồ đụng vào nhau, đối diện con mắt màu xanh sẫm của đối phương, trên mặt Thái Hanh căng thẳng, theo bản năng dời đi tầm mắt.
Tuấn Chung Quốc câu lên khóe miệng, nắm cằm của hắn quay lại, "Anh cố ý đúng không? Rõ ràng là anh có tà tâm mới cố tình đẩy ghế làm tôi ngã!"
"Cậu xuống đi, tôi không hiểu cậu..." Không chờ hắn nói xong, Tuấn Chung Quốc liền cúi đầu hôn lên đôi môi hắn, câu nói kế tiếp nhấn chìm ở giữa răng môi lẫn lộn "!" Thái Hanh kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó cả khuôn mặt trở nên hồng thấu.
Lúc này ngoài cửa phòng bếp dò ra một cái đầu nhỏ, nghe đến tiếng vang lớn Bảo Bảo không nhịn được bò tới xem một chút xảy ra chuyện gì, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy hình ảnh ba ba cùng thúc thúc hôn nhẹ.
"Nha!"
Tuấn Chung Quốc cấp tốc ngẩng đầu lên, bị con trai bắt gặp được cảnh này, cậu không được tự nhiên ho nhẹ một cái, vừa muốn mở miệng đuổi con trai đi, Bảo Bảo lại nhìn chằm chằm cái cổ đỏ ửng của Thái Hanh, mở to đôi mắt tròn vo.
Có thể cùng ba ba ôm ôm hôn hôn còn có thể đỏ mặt, loại quan hệ đó không phải là...
"A... Mẹ, mẹ!"
***
Trời tối người yên, Bảo Bảo dựa vào Thái Hanh không đi, cắn góc chăn một bộ dạng đáng thương vô cùng, ngay cả ba ba không để ý tới, nhất định phải chờ Hanh Hanh thúc thúc cho nó một câu trả lời.
Thái Hanh xưa nay chưa từng chăm sóc trẻ con, vào lúc này bó tay toàn tập, Tuấn Chung Quốc lại lấy việc đi rửa bát để trốn tránh, vì vậy trọng trách dỗ đứa nhỏ lại rơi vào trên vai của hắn, thế nhưng rõ ràng đã dỗ vô số lần, Bảo Bảo vẫn là quyệt miệng trơ mắt nhìn hắn, chết sống không ngủ, cuối cùng Thái Hanh có chút tức giận nói: "Chú đã nói rồi chú không phải mẹ nhóc! Người bên ngoài mới phải!"
"Nha nha... Ba, ba..." Bên ngoài là ba ba, thúc thúc gạt con!
"Chú với mẹ con... Chú là nói chú với ba ba nhóc hôn nhau không phải giống như nhóc nghĩ, nhóc cũng không cần ghen tị với chú, ba ba nhóc sau này vẫn sẽ hôn nhóc, nhóc hiểu chưa?"
"Nha nha nha..." Xem đi còn nói không phải ba ba, hiện tại đều thừa nhận, không muốn tiếp tục tin tưởng thúc thúc nữa!
"Còn khóc! Lại khóc ba ba nhóc sau này sẽ là của chú, không có tiểu bàn tử nhóc làm kỳ đà cản mũi, chú với ba ba nhóc hai người càng vui vẻ hơn."
Thái Hanh không nhịn được đe dọa, gương mặt băng sơn lại đen sì thoạt nhìn đặc biệt hù người, Bảo Bảo khóc thút thít nấc lên một hơi, sau đó càng thêm hung hăng khóc lớn lên, "Nha oa oa ——!"
Hanh Hanh thúc thúc là đại bại hoại, không chỉ cướp ba ba của nó còn gọi nó tiểu bàn tử!
Âm thanh đứa nhỏ khóc lớn, khiến Tuấn Chung Quốc nghe thấy, cậu mở cửa phòng, ngoài phòng bay tới một mùi huân hương nhàn nhạt, nhìn Thái Hanh có chút hả hê nói "Ngày hôm nay không dỗ nó ngủ, chúng ta đừng hòng mà có thời gian làm chuyện khác." Nói xong xoay người rời đi.
Mùi vị huân hương bay vào khiến Thái Hanh khịt khịt mũi, nghĩ tới hôm nay người đàn ông này tự nhiên chủ động hôn hắn, đại khái là ý tứ muốn cùng hắn tiếp tục phát triển đi? Nghĩ tới những thứ này trái tim hắn đập loạn, nhận lệnh đối với tiểu tổ tông Bảo Bảo giơ tay xin hàng, ôm nó bắt đầu kể chuyện cho nó nghe.
Chuyện hắn kể cực kỳ gay go, Bảo Bảo còn đắm chìm trong bi thương ba ba bị mẹ đoạt đi, thỉnh thoảng a a a ngắt lời, sau một hồi cuối cùng thằng nhóc cũng ngủ, Thái Hanh cũng mệt mỏi, đầu choáng mắt hoa, muốn ra ngoài hỏi lại hỏi Tuấn Chung Quốc đối với hắn rốt cuộc là có phải là ý đó hay không, thế nhưng cơn buồn ngủ bao phủ tới, hắn đến cùng không thể bò lên chỉ có thể ôm đứa nhỏ đồng thời chìm vào giấc ngủ.
Bóng đêm không hề có một tiếng động, toàn bộ trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe đến tiếng hít thở quy luật của một lớn một nhỏ.
Sau khi xác định Thái Hanh đã ngủ, Tuấn Chung Quốc vẫn luôn dựa vào ở trên ghế sa lông chợp mắt, mở mắt ra, giơ tay hủy đi huân hương, cậu đứng lên, rốt cục có cơ hội nhìn khắp bốn phía.
Gian phòng này không thể nghi ngờ là nơi dừng chân tạm thời, tuy rằng hắn ta cực lực che giấu, thế nhưng trong phòng ngoại trừ một đống lớn túi dịch dinh dưỡng ở bên ngoài, căn bản không có nhiều vết tích sinh hoạt.
Tuấn Chung Quốc giơ tay từ trong túi tiền lấy ra thiết bị định vị Thái Hanh nhét ở trong người mình, đặt ở bên trong thiết bị truyền tin của mình, lặng yên không tiếng động ở trong phòng kiểm tra, thiết bị truyền tin phát ra âm thanh tí tách khá nhỏ, khi đi đến một chỗ gần cửa sổ, âm thanh tí tách đột nhiên tăng cường.
Cậu thân thủ xốc lên tờ báo ở trên bàn, thình lình nhìn thấy thiết bị truyền tin lúc trước bị Thái Hanh thuận tay ném qua một bên.
Đụng vào màn hình liền nổi lên ánh sáng màu xanh, gợi ý của hệ thống chuyển nhập vân tay cùng mật mã, cậu không khỏi hơi nhướng mày.
Cầm kiếm giả và phục tùng giả một khi ký khế ước thành hôn, có thể mở ra thiết bị truyền tin của đối phương, hơn nữa thiết bị truyền tin ở trong Thương Kiếm, trừ phi là đã chết bằng không có khả năng thay đổi hoàn toàn, nhiều nhất chính là hệ thống đổi mới thăng cấp, thế nhưng thiết bị truyền tin của Tại Hưởng rất hiển nhiên bị người nào đó từng giở trò, chặt đứt liên hệ giữa bọn họ.
Lúc cậu rơi vào trầm tư, thiết bị truyền tin của Tại Hưởng đột nhiên lóe một cái, một tin tức được gửi đến, bởi vì không có quyền hạn nên cậu không nhìn thấy nội dung, thế nhưng hình ảnh hiển thị tin nhắn đến lại tàn nhẫn mà đâm vào con mắt của cậu, làm cho cậu phút chốc cứng đờ.
Một con rắn độc màu đen mở ra cái miệng lớn cắn một quả cầu lửa.
Đây là huy hiệu của quân bộ nước Á Hi... Cậu nằm mơ cũng không thể quên!