Minh trở về nhà vào sáng hôm sau, đúng theo "kịch bản" đi công tác. Anh bước qua ngưỡng cửa, trái tim anh như một cục băng lạnh giá, nhưng vẻ mặt anh lại điềm tĩnh đến đáng sợ.
Băng đang làm bữa sáng. Cô quay lại, khuôn mặt cô rạng rỡ một cách quá mức khi thấy anh. Cô ôm lấy anh, nụ hôn cô đặt lên má anh mang theo mùi hương của sự lo lắng hơn là tình yêu.
"Anh về rồi! Tưởng anh phải tối mới về chứ," cô nói, giọng cô đầy sự thoải mái giả tạo.
Minh đáp lại cái ôm một cách hờ hững. Anh nhìn thẳng vào mắt vợ, và anh thấy sự xáo trộn không thể che giấu. Đôi mắt ấy đã nhìn anh như một người chồng, nhưng đêm qua, chúng đã nhìn người đàn ông khác bằng sự khao khát và sự đồng lõa.
"Anh giải quyết xong sớm. Nhớ em," Minh nói, từ "nhớ em" được nhấn mạnh một cách đầy mỉa mai và ẩn ý, mà chỉ riêng anh hiểu.
Băng lảng tránh ánh mắt anh, vội vã quay lại với chảo trứng. "Anh mệt rồi, ngồi xuống nghỉ đi."
Suốt bữa sáng, không khí giữa họ căng như dây đàn. Băng nói quá nhiều về công việc, về việc Sơn đã hài lòng thế nào với sự tiến bộ của cô, về ý tưởng nghệ thuật mới. Cô cố gắng lấp đầy khoảng trống bằng âm thanh.
Minh chỉ lắng nghe, gật đầu, nhưng không hề tham gia. Anh đang quan sát Băng, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào của sự hối hận hay thú tội. Nhưng không có gì ngoài lớp vỏ bọc hoàn hảo của người vợ biết mình đã làm sai.
Cuối cùng, Minh đặt dao nĩa xuống, tạo ra một tiếng động nhỏ nhưng sắc lạnh.
"Bộ ảnh mới của em với Quân... thế nào rồi?" Anh hỏi, lần đầu tiên anh gọi thẳng tên người mẫu nam.
Băng cứng người lại. Cô không ngờ anh lại chủ động nhắc đến. "À... tốt, rất tốt. Anh ấy... chuyên nghiệp. Em và anh ấy đã thảo luận kỹ về sự hòa quyện."
"Hòa quyện?" Minh nhếch mép cười, một nụ cười chứa đầy sự cay đắng mà Băng không kịp nhận ra. "Tốt. Anh mong là sự hòa quyện đó chỉ dừng lại ở khuôn khổ nghệ thuật, Băng à."
Ánh mắt Minh nhìn cô sắc lạnh và thấu suốt đến mức Băng cảm thấy như thể anh đã biết tất cả. Sự sợ hãi len lỏi trong cô, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh, giữ vững vai diễn.
"Tất nhiên rồi, Minh. Em luôn biết ranh giới của mình."
Minh đứng dậy, tiến lại gần Băng. Anh đặt tay lên vai cô, một hành động vừa yêu thương vừa đe dọa.
"Tốt. Bởi vì Băng này," giọng anh hạ thấp, đầy sự cảnh báo thầm kín. "Anh đã cho em sự tự do tuyệt đối. Đừng bao giờ lạm dụng nó. Đừng bao giờ khiến anh phải hối hận vì đã tin em."
Anh không cần phải nói "Anh đã thấy anh ta" hay "Anh biết chuyện đêm qua". Lời nói của anh đã đủ để đánh thẳng vào tâm lý tội lỗi của Băng. Đó không phải là lời chất vấn, mà là một tối hậu thư im lặng: Anh đã cho em cơ hội, đừng làm hỏng nó.
Minh hôn Băng, đó là một nụ hôn lạnh lẽo và chiếm hữu, hoàn toàn khác với nụ hôn đêm qua của Quân. Nụ hôn này như một lời khẳng định quyền sở hữu mà anh đang cố gắng níu giữ.
Sau đó, Minh đi vào phòng làm việc, đóng cửa lại. Anh ngồi xuống bàn, không làm việc. Anh chỉ ngồi đó, nhìn vào màn hình máy tính đen kịt, cố gắng chấp nhận thực tại tàn khốc.
Anh nhận ra rằng, vạch trần sự thật sẽ chỉ khiến Băng chọn rời đi. Và Minh, vì sự ích kỷ của tình yêu, vì không muốn mất đi vỏ bọc gia đình mà anh đã xây dựng, quyết định giữ bí mật.
Hôn nhân của họ giờ đây đã trở thành một vở kịch câm mà cả hai đều phải diễn. Băng diễn vai người vợ hoàn hảo và mẫu ảnh nghệ thuật thăng hoa, trong khi Minh diễn vai người chồng tin tưởng và bao dung.
Sự lạnh nhạt của Minh, sự im lặng của anh, không phải là sự tha thứ, mà là sự trừng phạt tinh thần dai dẳng nhất. Nó là cái giá vô hình mà Băng phải trả cho việc cô chọn sự lén lút mãi mãi.