cho vợ thuê pt riêng

Chương 1: MÓN QUÀ BẤT NGỜ VÀ LỜI HỨA "CƠ THỂ 20"


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh đèn chùm pha lê trong căn hộ áp mái lấp lánh phản chiếu trên sàn gỗ gụ bóng loáng, tạo ra một không gian sang trọng nhưng có phần ngột ngạt. Chiều thứ Bảy hiếm hoi mà Lục Minh Triết – chồng cô, vị CEO quyền lực của tập đoàn đầu tư – chịu xuất hiện trước bữa tối, khiến Lâm Yến Nhi cảm thấy có chút bất an. Những cuộc gặp mặt gia đình bất ngờ thường đi kèm với những "món quà" lớn lao, và món quà này, cô linh cảm, sẽ không phải là chiếc túi mới hay chuyến du lịch Châu Âu.

Yến Nhi vừa lau xong vết kem dính trên khóe miệng con trai ba tuổi của họ. Cô đã ngoài ba mươi, một độ tuổi mà trong mắt giới thượng lưu, dường như đã là "quá thời". Sự bận rộn của việc chăm sóc gia đình và quản lý một cửa hàng sách nhỏ đã khiến vóc dáng cô mất đi sự thon thả tuyệt đối như thời con gái. Không tệ, nhưng cũng không còn là tiêu chuẩn "hoàn hảo" mà Minh Triết luôn vô tình đặt ra.

Minh Triết trở về từ buổi golf chiều, áo sơ mi trắng vẫn phẳng phiu, không một nếp nhăn, khác hẳn với chiếc áo thun thấm mồ hôi của cô. Anh ngồi xuống ghế sofa bành da cá sấu, đặt một chiếc hộp đen tuyền, có logo mạ vàng kim loại, lên bàn cà phê, ánh mắt lướt qua Yến Nhi một cách thoáng qua nhưng đủ để cô cảm nhận được sự đánh giá.

“Hôm nay em trông mệt mỏi,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng mang một chút xa cách thường thấy, “Lại chạy toán loạn với cuốn sách cũ à?”

Yến Nhi cố nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng, kéo chiếc váy lụa che đi vòng eo vốn đã không còn săn chắc như trước. “Em vừa đưa con đi chơi công viên về. Anh xem, bé Bo đòi ăn kem xong là… thôi, chuyện nhỏ thôi.”

Minh Triết không để tâm đến chuyện kem dính, ánh mắt anh dán chặt vào chiếc hộp. Anh đẩy nó về phía cô.

“Đây là món quà anh dành cho em. Một sự đầu tư cần thiết.”

Cảm giác bất an trong Yến Nhi tăng lên gấp bội. Đầu tư? Với cô sao? Cô chậm rãi mở chiếc hộp. Bên trong không phải trang sức, cũng chẳng phải sổ tiết kiệm. Đó là một chiếc thẻ thành viên màu xám titan, kèm theo một cuốn catalogue dày cộp với hình ảnh các vận động viên thể hình hoàn hảo.

Cô nhíu mày, cố gắng không để lộ vẻ mặt khó hiểu. “Đây là…?”

“Gói dịch vụ huấn luyện viên cá nhân (PT) cao cấp nhất tại Olympus,” Minh Triết nói, giọng đầy tự hào như vừa giới thiệu một thương vụ triệu đô. “Anh đã theo dõi số liệu sức khỏe định kỳ của em qua đồng hồ thông minh. Chỉ số mỡ nội tạng tăng nhẹ, mật độ cơ giảm. Em phải năng động hơn, Yến Nhi à.”

Yến Nhi cảm thấy lồng ngực mình đột ngột thắt lại. Cảm giác như anh không nhìn thấy người vợ yêu thương, mà chỉ nhìn thấy một tài sản đang mất giá.

“Em… em vẫn ổn mà, Triết. Em tự tập ở nhà được.” Giọng cô nhỏ dần.

Minh Triết thở dài một tiếng, một tiếng thở dài nặng nề, thể hiện sự thất vọng. “Tự tập không hiệu quả. Em đã nói em thiếu động lực, đúng không? Anh đã tìm cho em một chuyên gia hàng đầu, người có thể mang lại kết quả nhanh chóng và kiên trì nhất.”

Anh cầm lấy cuốn catalogue, lật đến trang có khuôn mặt một người đàn ông với cơ ngực nở nang, ánh mắt sắc lạnh.

“Đây. Huấn luyện viên Cảnh. Anh ta nổi tiếng vì phương pháp nghiêm khắc tuyệt đối và hiệu quả thay đổi cơ thể ngoạn mục trong vòng ba tháng. Anh ta đã giúp rất nhiều nữ doanh nhân lấy lại vóc dáng tuổi đôi mươi.”

Tuổi đôi mươi. Từ khóa đó như một nhát dao cứa thẳng vào sự tự tôn còn sót lại của Yến Nhi. Cô đã từng là niềm tự hào của Minh Triết, là người phụ nữ khiến bạn bè anh phải trầm trồ vì sự xinh đẹp hoàn hảo của vợ anh. Giờ đây, cô đang bị ‘đầu tư’ để trở thành phiên bản ‘tuổi đôi mươi’ của chính mình.

“Em… một mình anh ta huấn luyện em sao?” Cô nuốt khan, cảm thấy cổ họng khô rát.

“Đúng vậy. Huấn luyện cá nhân 1-1. Độc quyền. Anh đã trả trước phí cho sáu tháng. Anh cần em cam kết, Yến Nhi. Hãy lấy lại sự sắc sảo của em đi. Anh không muốn con trai chúng ta có một người mẹ lúc nào cũng thở dốc khi bế nó lên.”

Những lời nói đó, dù có thể không ác ý, lại hoàn toàn vô tâm với những nỗ lực thầm lặng của cô. Minh Triết đang tạo ra một áp lực vô hình, buộc cô phải vật lộn với chính cơ thể mình dưới sự giám sát của một người đàn ông xa lạ, điển trai và chuyên nghiệp.

“Anh tin tưởng anh ta không?” Yến Nhi thử thăm dò, ánh mắt cô ánh lên tia thách thức.

Minh Triết nhún vai, quay sang xem tin nhắn trên điện thoại, sự quan tâm đã chuyển sang vấn đề khác. “Anh không quan tâm anh ta là ai. Anh chỉ quan tâm đến kết quả. Hãy hẹn lịch với anh ta ngay ngày mai. Đừng để anh phải nhắc lần nữa.”

Anh đứng dậy, hoàn toàn kết thúc cuộc trò chuyện. “Anh có cuộc gọi gấp. Em cứ xem kỹ catalogue đi. Anh đi làm việc đây.”

Yến Nhi ngồi đó, chiếc thẻ titan lạnh lẽo trong tay. Cô nhìn vào bức ảnh của PT Cảnh. Gương mặt anh ta góc cạnh, mạnh mẽ, ẩn chứa sự kỷ luật lạnh lùng. Cô có thể cảm nhận được, đằng sau sự chuyên nghiệp đó là một sức hút không thể chối từ, thứ sức hút mà Minh Triết đã vô tình (hoặc cố ý) bỏ quên.

Cảm giác bị ném vào lò luyện, vừa là sự tuyệt vọng vì bị chồng chê bai, vừa là sự khao khát ngầm muốn chứng minh giá trị của bản thân, bắt đầu nhen nhóm trong lòng cô. Cô không muốn là ‘cơ thể tuổi đôi mươi’ vì chồng, cô muốn là phiên bản đẹp nhất vì chính mình. Nhưng sự thật là, để đạt được điều đó, cô buộc phải chấp nhận sự tiếp xúc gần gũi và chạm khắc cơ thể từ người đàn ông xa lạ này.

Buổi tối hôm đó, Yến Nhi không ngủ được. Cô lên mạng tìm kiếm cái tên "Cảnh" và "Olympus Fitness". Những hình ảnh anh ta đăng tải đều là những bài tập nặng, những tư thế thách thức trọng lực, và những lời chú thích ngắn gọn, đầy quyền lực. Cô thở dài, cầm điện thoại, ngón tay lướt trên số liên lạc do Minh Triết để lại.

“Ngày mai, tôi sẽ đến. Nhưng tôi sẽ không dễ dàng để anh ta định nghĩa lại tôi.”

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên thân hình mềm mại của Lâm Yến Nhi, một thân hình đang đứng trước ngưỡng cửa của một sự thay đổi thể chất, và có lẽ, cả sự thay đổi trong trái tim.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×