Quyết định của Lục Minh Triết đã đặt Yến Nhi vào thế khó. Cô biết, nếu chấp nhận để anh ta tập cùng, mọi sự thoải mái và chân thật cô có được với Cảnh sẽ biến mất. Hơn nữa, cô không muốn sự ghen tuông và kiểm soát của chồng làm ảnh hưởng đến hiệu quả tập luyện.
Cô đã đưa ra một lựa chọn liều lĩnh.
Sáng hôm sau, cô nhắn tin cho Cảnh: “Minh Triết yêu cầu tôi ngưng tập ban ngày. Anh ta muốn tham gia. Tôi không muốn. Anh có thể chuyển lịch tập sang 21 giờ tối không? Phòng tập vẫn sẽ ở nhà tôi.”
Chỉ vài phút sau, Cảnh trả lời, ngắn gọn nhưng dứt khoát: “Được. 21 giờ tối. Giữ bí mật.”
Yến Nhi cảm thấy vừa tội lỗi vừa hưng phấn. Cô đang lén lút sắp xếp một cuộc gặp gỡ thân mật với người đàn ông khác ngay trong nhà mình, dưới sự che mắt của chồng.
Đúng 9 giờ tối hôm đó, Minh Triết đang ở trong phòng làm việc, đeo tai nghe để gọi điện thoại quốc tế. Yến Nhi đã tắt đèn hành lang dẫn lên phòng tập ở tầng hai và hạ âm lượng chuông cửa xuống mức thấp nhất.
HLV Cảnh xuất hiện, không phải trong bộ đồ thể thao tươi mới, mà trong chiếc áo khoác đen rộng rãi, mang theo túi đồ nghề. Anh ta nhìn Yến Nhi, ánh mắt anh ta không dò xét, mà mang một sự thấu hiểu sâu sắc về tình huống cô đang đối mặt.
“Chúng ta có 90 phút. Sức nóng sẽ gấp đôi,” Cảnh thì thầm, giọng anh ta trầm hơn, có phần thân mật hơn trong không gian yên tĩnh này.
Phòng tập cá nhân, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, trở nên bí ẩn và gợi cảm hơn hẳn buổi sáng. Hai người họ là những nhân vật duy nhất tồn tại trong không gian này, tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài.
Buổi tập bắt đầu. Cảnh tập trung vào bài tập cơ lõi và cơ mông – những nhóm cơ đòi hỏi sự tập trung và sự chạm chỉnh sửa nhiều nhất.
“Tư thế Glute Bridge,” Cảnh hướng dẫn, “Cô nằm ngửa, siết cơ mông lại, đẩy hông lên cao.”
Yến Nhi làm theo. Cô cảm thấy mông và đùi sau căng cứng. Cảnh quỳ sát bên hông cô, đưa tay ra. Lần này, anh ta không chỉ chạm. Anh ta đặt bàn tay to lớn và ấm nóng lên đỉnh xương hông cô, và ấn nhẹ xuống để cô cảm nhận rõ cơ mông phải siết chặt.
“Đúng rồi. Phải cảm nhận được sự căng cứng ở đây,” Cảnh nói, giọng anh ta nhỏ và gần gũi.
Bàn tay anh ta, dù chỉ là sự hỗ trợ kỹ thuật, lại truyền đi một luồng nhiệt lượng mạnh mẽ. Yến Nhi cảm thấy toàn bộ sự chú ý của mình bị hút vào điểm chạm đó. Cô thả lỏng cơ thể, phó thác sự căng cứng và sự kiểm soát cho anh ta. Cô không còn cảm thấy ngượng ngùng, mà thay vào đó là sự đón nhận mãnh liệt.
Sau set đầu tiên, Cảnh yêu cầu cô chuyển sang bài tập Side Plank (Plank nghiêng). Tư thế này buộc hai người phải quay lưng vào nhau.
Cảnh đứng phía sau lưng Yến Nhi, đưa tay ra đỡ lấy eo cô để cô giữ thăng bằng. Cơ thể anh ta áp sát vào lưng cô, tạo thành một đường thẳng săn chắc và bảo vệ.
“Giữ thẳng. Mắt nhìn về phía trước. Cơ bụng siết chặt như một chiếc đai,” Cảnh hướng dẫn.
Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên lưng Yến Nhi. Cô có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập và sức nóng của Cảnh từ phía sau. Sự áp sát này, trong bóng tối mờ ảo của buổi tập khuya, mang một sự nguy hiểm và kích thích rất lớn.
Yến Nhi đột nhiên mất tập trung. Cô không nghĩ về cơ bụng, mà nghĩ về Minh Triết đang ở tầng dưới, không hề hay biết về sự thân mật lén lút này. Cô nghĩ về những bí mật và những lời tâm sự họ đã chia sẻ.
“Yến Nhi,” Cảnh gọi tên cô, một cách mềm mại và cá nhân hơn bình thường, “Cô đang mất thăng bằng. Nhìn vào một điểm cố định. Đừng nghĩ gì cả. Chỉ tập trung vào cơ thể này.”
Anh ta nhẹ nhàng xoay đầu cô bằng tay, buộc cô nhìn về phía trước. Cử chỉ chủ động và kiểm soát này khiến Yến Nhi rùng mình.
“Tốt. Cô phải mạnh mẽ hơn cả chồng cô nghĩ. Cô có thể tự kiểm soát cuộc đời cô, bắt đầu từ cơ thể này,” Cảnh thì thầm.
Lời nói của anh ta không chỉ là động viên, mà là sự khuyến khích Yến Nhi phá vỡ sự kiểm soát của Minh Triết.
Buổi tập kết thúc trong sự tĩnh lặng. Cảnh không hề đòi hỏi Yến Nhi phải đưa ra lời giải thích hay kế hoạch tiếp theo. Anh ta chỉ gói ghém dụng cụ, gương mặt anh ta ẩn hiện trong bóng tối.
Khi Cảnh đi đến cửa, Yến Nhi đột nhiên gọi anh ta lại.
“Cảm ơn anh, Cảnh,” cô nói, giọng cô chân thành và đầy cảm xúc. “Không chỉ về bài tập, mà về sự thấu hiểu của anh.”
Cảnh quay lại. Ánh mắt anh ta dừng lại trên khuôn mặt cô trong một khoảnh khắc dài. Anh ta bước lại gần, không nói gì, chỉ đưa tay lên và vuốt nhẹ mái tóc hơi bết mồ hôi trên thái dương cô.
“Giữ vững tinh thần. Chúng ta sẽ không để bất cứ ai làm hỏng thành quả này,” Cảnh nói.
Cái chạm đó nhanh chóng đến và đi, nhưng nó mang theo một lời hứa đồng lõa và một sự thân mật cấm kỵ. Yến Nhi đứng đó, cảm nhận sự ấm áp còn sót lại trên thái dương. Cô biết, cô đã chính thức bước vào một trò chơi của lòng tin và cám dỗ, và buổi tập khuya này chính là cánh cửa dẫn đến vực sâu.