Sau cú đỡ bất ngờ của HLV Cảnh, bầu không khí giữa hai người trở nên nặng nề và nhạy cảm hơn. Cả hai đều cố gắng giữ sự chuyên nghiệp, nhưng sự im lặng kéo dài sau mỗi lần tiếp xúc vật lý đã tố cáo sự căng thẳng ngầm không thể che giấu.
Minh Triết, sau khi theo dõi buổi tập, đã gọi điện cho Yến Nhi để hỏi han về chấn thương, giọng điệu có phần nghi ngờ và cảnh báo. Anh ta nhấn mạnh: “Em phải cẩn thận. Anh ta là PT, không phải người bảo vệ. Đừng để hắn ta chạm vào em quá nhiều.” Lời nói của anh ta càng khiến Yến Nhi cảm thấy khó chịu và bị kiểm soát.
Sáng hôm sau, Cảnh mang đến một sự thay đổi bất ngờ trong lịch trình.
“Hôm nay chúng ta sẽ dành thời gian cho dinh dưỡng. Cô cần hiểu rõ những gì cô đang nạp vào cơ thể,” Cảnh nói, tay anh ta cầm theo một hộp thức ăn được đóng gói cẩn thận.
Yến Nhi bất ngờ. “Chúng ta ăn ở đây sao?”
“Đúng vậy. Tôi đã chuẩn bị bữa trưa theo đúng chỉ số calories và dưỡng chất mà cơ thể cô cần. Tôi sẽ cho cô thấy cách tính toán khẩu phần tối ưu,” Cảnh đáp.
Họ ngồi đối diện nhau tại bàn ăn nhỏ trong phòng bếp của Yến Nhi. Bữa ăn được chuẩn bị hoàn hảo: Ức gà nướng áp chảo, salad rau củ tươi, và một ít khoai lang nghiền.
Đây là lần đầu tiên họ ngồi gần nhau trong một bối cảnh ngoài tập luyện, không có áp lực của tạ hay sự căng thẳng của việc giãn cơ. Sự gần gũi này mang một màu sắc khác: thân mật và bình yên.
Trong lúc ăn, Cảnh bắt đầu nói về triết lý ăn uống của mình, và dần dần, câu chuyện chuyển sang những điều riêng tư hơn.
“Cô Yến Nhi,” Cảnh nói, ánh mắt anh ta tập trung vào cách cô nhai, “Cô ăn quá nhanh. Đó là thói quen của những người luôn sống trong áp lực thời gian và cảm thấy mình không xứng đáng được thư giãn.”
Lời nhận xét sắc sảo và đi thẳng vào vấn đề này khiến Yến Nhi sững sờ. Cô đặt đũa xuống. “Anh… sao anh biết?”
Cảnh nhấp một ngụm nước lọc, ánh mắt anh ta trở nên sâu lắng hơn.
“Cơ thể kể chuyện. Cô đã có một thân hình thon gọn, nhưng cô vẫn tập luyện với cảm giác tội lỗi. Cô đang tìm kiếm sự hoàn hảo không phải để yêu bản thân, mà để chứng minh điều gì đó với người khác.”
Yến Nhi cảm thấy như bị lột trần. Cô đã cố gắng giấu kín sự tự ti và sự thất vọng trong hôn nhân của mình, nhưng Cảnh, chỉ qua cách cô hít thở và cách cô ăn, đã nhìn thấu mọi thứ.
“Anh… anh có vẻ hiểu tâm lý phụ nữ,” Yến Nhi nói, giọng cô đầy sự dò xét.
Cảnh thở dài, một tiếng thở dài nhẹ nhàng nhưng chất chứa điều gì đó nặng nề.
“Tôi không hẳn hiểu tâm lý phụ nữ, tôi chỉ hiểu sự đấu tranh,” anh nói. “Gia đình tôi không giàu có. Tôi phải làm việc từ năm 18 tuổi để học PT. Tôi đã thấy rất nhiều người phụ nữ thành đạt nhưng mất kết nối với chính cơ thể mình. Họ thành công trong sự nghiệp, nhưng lại thất bại trong việc tự chăm sóc.”
Anh ta nhìn cô, ánh mắt mang sự đồng cảm chân thành.
“Tôi hiểu cảm giác bị đánh giá qua vẻ bề ngoài. Khi còn nhỏ, tôi luôn bị chê cười vì gầy yếu. Tôi tập luyện không phải để đẹp, mà để mạnh mẽ. Mạnh mẽ để tự bảo vệ mình, và để không bao giờ bị phụ thuộc vào người khác nữa.”
Lời chia sẻ nghiêm túc và chân thành của Cảnh khiến rào cản phòng thủ của Yến Nhi tan vỡ. Cô nhận ra, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, cơ bắp cuồn cuộn và sự chuyên nghiệp tuyệt đối, Cảnh là một người đàn ông có chiều sâu và sự đồng cảm.
Cô kể cho anh nghe về Minh Triết, về áp lực giữ gìn hình ảnh người vợ hoàn hảo trong giới thượng lưu, về sự cô đơn trong chính căn nhà sang trọng của mình. Cô nói về sự tổn thương khi Minh Triết tặng cô gói PT như một “khoản đầu tư”.
Cảnh lắng nghe im lặng. Khi cô nói xong, anh ta chỉ nói một câu, nhưng nó lại chạm sâu vào trái tim cô:
“Cô không cần phải chứng minh gì cho chồng cô. Cô cần phải lấy lại quyền kiểm soát chính mình. Hãy nhớ, cô tập luyện vì cô xứng đáng được mạnh mẽ và gợi cảm. Không phải vì ai đó muốn cô như thế.”
Sự thấu hiểu và quan tâm tinh thần này là thứ mà Minh Triết đã không thể cho cô trong nhiều năm. Yến Nhi cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Cô nhận ra, Cảnh không chỉ là HLV thể chất, anh ta còn đang trở thành người bạn tâm giao bất đắc dĩ của cô.
Khoảng cách giữa hai người, lúc này, đã không còn là mét vuông sàn tập, mà là ranh giới mong manh giữa sự chuyên nghiệp và tình cảm nảy nở từ sự đồng cảm.
Khi bữa trưa kết thúc, Cảnh nhanh chóng dọn dẹp, trở lại vẻ ngoài kiểm soát của mình. Nhưng trong mắt Yến Nhi, anh ta không còn là HLV Cảnh lạnh lùng nữa. Anh ta là Cảnh, người đàn ông đã nhìn thấu tâm hồn cô.
Cô nhìn theo bóng anh ta khuất sau cánh cửa, cảm thấy một sự thiếu vắng rõ ràng. Buổi chia sẻ bí mật cá nhân này đã ràng buộc họ lại với nhau bằng một sợi dây tinh thần vô hình, nguy hiểm hơn bất kỳ sự va chạm thể chất nào.