Sau buổi trò chuyện với ông Bảy, câu chuyện về đứa cháu gái tên Hương cứ luẩn quẩn trong tâm trí Mộc An. Cô cảm nhận được nỗi buồn sâu thẳm trong lòng ông lão, và cô biết rằng, ông Bảy không chỉ nhớ cháu mà còn lo lắng cho tương lai của cô bé. Mộc An quyết định sẽ tìm cách giúp đỡ ông Bảy và Hương, dù cô chưa biết phải bắt đầu từ đâu.
Trong những ngày tiếp theo, Mộc An thường xuyên để ý đến những cô bé tuổi teen hay lảng vảng quanh làng. Cô nghĩ, có lẽ Hương cũng là một trong số những cô bé đó, nhưng đã lạc lối ở thành phố. Cho đến một buổi chiều, khi Mộc An đang ngồi bên hiên quán, cô thấy một cô bé đứng nép mình dưới gốc cây bàng đối diện, đôi mắt to tròn, đen láy nhìn chằm chằm vào An Nhiên Quán. Cô bé gầy gò, mái tóc nhuộm màu nổi bật, và mặc bộ quần áo có vẻ lỗi thời so với những cô bé cùng lứa ở thành phố. Mộc An cảm nhận được một sự cô đơn và lạc lõng toát ra từ cô bé.
Cô bé đứng đó một lúc lâu, rồi rụt rè bước đến An Nhiên Quán. Cô bé không vào quán ngay, mà chỉ đứng ở cửa, nhìn vào bên trong.
"Con gái, con có muốn vào uống nước không?" Mộc An khẽ gọi, giọng cô dịu dàng.
Cô bé giật mình, đôi mắt đen láy nhìn Mộc An đầy cảnh giác. Cô bé không nói gì, chỉ lắc đầu, rồi quay người định bỏ đi.
"Khoan đã, con gái," Mộc An nói. "Cô thấy con đứng ở đây lâu rồi. Con có vẻ mệt mỏi. Con cứ vào đây nghỉ một chút đi. Quán cô có trà ngon lắm, con có muốn thử không?"
Cô bé do dự một chút, rồi chậm rãi bước vào quán. Cô bé chọn ngồi ở một góc khuất, vẻ mặt vẫn đầy cảnh giác và có chút ương ngạnh.
Mộc An pha cho cô bé một ly trà đào cam sả mát lạnh, đặt nhẹ nhàng trước mặt cô bé. "Con tên gì?"
"Hương," cô bé đáp gọn lỏn, giọng cô bé hơi khàn.
Mộc An mỉm cười. "Hương sao? Tên đẹp quá. Cô là Mộc An. Chào mừng con đến với An Nhiên Quán."
Hương không nói gì, chỉ cầm ly trà lên, nhấp một ngụm. Đôi mắt cô bé nhìn Mộc An dò xét.
Mộc An không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng pha trà. Cô biết, cô bé này cần thời gian để mở lòng.
Dần dần, Hương bắt đầu đến An Nhiên Quán thường xuyên hơn. Cô bé không nói nhiều, chỉ ngồi ở một góc quán, nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc lén lút nhìn Mộc An. Đôi khi, cô bé sẽ giúp Mộc An dọn dẹp bàn, hoặc tưới cây. Mộc An nhận thấy rằng, Hương là một cô bé rất thông minh và nhanh nhẹn, nhưng cô bé lại thiếu thốn tình thương và sự quan tâm.
Một buổi chiều, khi Hương đang giúp Mộc An dọn dẹp quán, cô bé bất ngờ hỏi: "Cô An, cô có biết ông Bảy làm đèn lồng không?"
Mộc An giật mình. Cô biết Hương chính là đứa cháu gái mà ông Bảy nhắc đến. "Dạ, cô có biết. Ông Bảy là khách quen của quán cô. Ông ấy rất hiền lành và tốt bụng."
Hương im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài. "Ông ấy là ông nội của con."
Mộc An nhìn Hương, ánh mắt cô đầy sự cảm thông. "Vậy sao? Con là cháu gái của ông Bảy à? Ông ấy nhớ con nhiều lắm đó."
Hương cúi gằm mặt. "Con... con không muốn gặp ông ấy đâu. Ông ấy sẽ mắng con."
Mộc An nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hương. "Ông ấy sẽ không mắng con đâu. Ông ấy chỉ lo cho con thôi. Ông ấy rất nhớ con."
Hương bắt đầu kể về cuộc sống của cô bé ở thành phố, về những khó khăn, những cạm bẫy mà cô bé đã gặp phải. Hương đã bỏ nhà đi theo bạn bè, sống một cuộc sống lang thang, làm những việc không lành mạnh để kiếm sống. Cô bé đã từng bị lừa đảo, bị lợi dụng, và đã phải trải qua rất nhiều đau khổ.
Mộc An lắng nghe câu chuyện của Hương, cô cảm nhận được nỗi đau sâu thẳm trong lòng cô bé. Cô biết, Hương là một cô bé lạc lối, cần được giúp đỡ. Mộc An quyết định sẽ làm mọi cách để giúp Hương tìm lại chính mình, và để cô bé có thể quay về với ông Bảy. Chén trà của Mộc An, giờ đây, không chỉ chữa lành cho những người lớn, mà còn là nơi để những tâm hồn trẻ tuổi lạc lối tìm thấy sự bình yên và hướng đi mới.