Sau khi lắng nghe câu chuyện đầy đau khổ của Hương, Mộc An cảm nhận được nỗi xót xa sâu sắc. Cô biết, Hương không chỉ là một cô bé lạc lối mà còn là một nạn nhân của xã hội. Mộc An quyết định sẽ không chỉ đơn thuần an ủi, mà sẽ chủ động giúp đỡ Hương tìm lại chính mình và hàn gắn mối quan hệ với ông Bảy. Cô tin rằng, chén trà ở An Nhiên Quán có thể là cầu nối, kết nối những trái tim đang xa cách.
Mộc An không vội vàng ép Hương về gặp ông Bảy ngay. Cô biết, Hương cần thời gian để tin tưởng và tự nguyện. Mộc An dành nhiều thời gian hơn để trò chuyện với Hương, không chỉ về những chuyện buồn, mà còn về những ước mơ, những sở thích của cô bé. Hương thích vẽ, thích những màu sắc tươi sáng, và thích những câu chuyện cổ tích. Mộc An đã tìm cho Hương những cuốn sách vẽ, những hộp bút màu mới tinh, và khuyến khích cô bé thể hiện cảm xúc qua những bức tranh.
Dần dần, Hương bắt đầu mở lòng hơn. Cô bé kể cho Mộc An nghe về những ước mơ của mình: muốn trở thành một họa sĩ, muốn được sống một cuộc đời bình yên, không phải lo lắng về tiền bạc hay những cạm bẫy. Mộc An lắng nghe Hương, ánh mắt cô đầy sự thấu hiểu. Cô biết, cô bé này không hề hư hỏng, mà chỉ là thiếu thốn tình thương và sự định hướng.
Mộc An cũng bắt đầu kể cho Hương nghe về ông Bảy, về những chiếc đèn lồng ông làm, về việc ông nhớ cô bé nhiều như thế nào. Cô kể về những lần ông Bảy ngồi trầm tư ở góc quán, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đục mờ nhưng chất chứa nỗi nhớ thương vô hạn. "Ông Bảy luôn mong con về. Ông ấy luôn kể về con với một niềm tự hào rất lớn," Mộc An nói, giọng cô dịu dàng.
Một buổi chiều, khi ông Bảy đến quán, Mộc An đã khéo léo sắp xếp để Hương ở trong phòng làm việc của cô, nơi có thể nghe thấy tiếng ông Bảy. Ông Bảy vẫn ngồi ở chiếc bàn quen thuộc, nhấp từng ngụm trà hoa nhài, và kể chuyện xưa. Ông không biết Hương đang ở gần đó.
"Cô An à, ta già rồi. Ta chỉ mong được nhìn thấy con bé một lần nữa thôi," ông Bảy khẽ nói, giọng ông trầm buồn. "Ta muốn nói với nó rằng, ta không giận nó đâu. Ta chỉ muốn nó được bình an."
Hương ở trong phòng làm việc, nghe thấy những lời nói đó, đôi mắt cô bé đỏ hoe. Nước mắt lăn dài trên má. Cô bé nhận ra, ông nội không hề giận cô, mà chỉ lo lắng cho cô.
Mộc An thấy Hương khóc, cô nhẹ nhàng bước đến, ôm lấy cô bé. "Hương, ông nội nhớ con lắm. Con có muốn ra gặp ông nội không?"
Hương do dự một lúc, rồi khẽ gật đầu. Mộc An nắm tay Hương, dẫn cô bé ra khỏi phòng làm việc.
Ông Bảy nhìn thấy Hương, đôi mắt ông đục mờ nhưng ánh lên một tia sáng. Ông không tin vào mắt mình. "Hương... có phải con đó không, con bé?"
Hương chạy đến, ôm chầm lấy ông Bảy. "Ông nội! Con xin lỗi ông nội! Con xin lỗi vì đã bỏ đi! Con xin lỗi vì đã khiến ông nội phải lo lắng!" Cô bé khóc nức nở.
Ông Bảy ôm lấy đứa cháu gái, nước mắt ông cũng lăn dài trên má. "Ta không giận con đâu, con bé. Con về là tốt rồi. Con về là tốt rồi."
Mộc An nhìn cảnh tượng đó, lòng cô tràn ngập sự xúc động. Chén trà của cô, An Nhiên Quán của cô, đã kết nối hai ông cháu lại với nhau, hàn gắn những vết thương lòng.
Hương quyết định sẽ ở lại làng, sống với ông Bảy và học cách làm người có ích. Cô bé vẫn thường xuyên đến An Nhiên Quán, giúp Mộc An làm việc, và vẽ những bức tranh đầy màu sắc. Cô bé không còn lạc lối nữa, mà đã tìm thấy một hướng đi mới cho cuộc đời mình.
Mộc An mỉm cười. Cô biết, cô đã làm được một điều có ý nghĩa. Chén trà của cô không chỉ chữa lành cho những tâm hồn mệt mỏi, mà còn kết nối những trái tim đang xa cách. Và đó chính là ý nghĩa thực sự của "Chốn Bình Yên Của Những Tâm Hồn".