Sau khi giúp Hương và ông Bảy hàn gắn mối quan hệ, An Nhiên Quán của Mộc An càng trở nên ấm áp và quen thuộc hơn với người dân trong làng. Tiếng cười nói của ông Bảy và Hương vang vọng trong quán, mang đến một không khí vui tươi, đầy sức sống. Mộc An cũng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, những vết thương lòng từ thành phố lớn dường như cũng đang dần được xoa dịu.
Trong số những vị khách thường xuyên ghé An Nhiên Quán, có một người đàn ông khá đặc biệt, đó là Hoàng Việt. Hoàng Việt là một chàng thợ mộc trẻ tuổi, cao ráo, gương mặt hiền lành, chân chất, và đôi mắt anh thường ánh lên vẻ trầm tư, ít nói. Anh làm nghề thợ mộc cha truyền con nối, sống ở cuối làng, và nổi tiếng với những món đồ gỗ được chạm khắc tỉ mỉ, tinh xảo.
Hoàng Việt thường đến An Nhiên Quán vào buổi chiều muộn, khi quán đã vắng khách. Anh luôn chọn một chiếc bàn nhỏ ở góc khuất, gọi một chén trà sen nóng hổi, rồi ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc ngắm nhìn những chậu cây xanh tươi trong quán. Anh không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu khi Mộc An mang trà đến.
Mộc An ban đầu không mấy để ý đến Hoàng Việt. Cô chỉ nghĩ anh là một người khách quen trầm tính. Nhưng rồi cô nhận ra, Hoàng Việt luôn quan tâm đến quán của cô một cách thầm lặng. Khi Mộc An cần sửa chữa một chiếc bàn bị hỏng, hay cần đóng thêm một chiếc kệ sách mới, Hoàng Việt luôn xuất hiện đúng lúc, tự nguyện giúp đỡ mà không đòi hỏi bất kỳ điều gì. Anh làm việc tỉ mỉ, cẩn thận, và những món đồ gỗ anh làm ra đều rất đẹp và chắc chắn.
Một buổi sáng, Mộc An phát hiện ra một điều bất ngờ. Trên hiên quán của cô, có thêm vài chậu cây nhỏ xinh, được đặt ngay ngắn trên chiếc kệ gỗ mới tinh. Những chậu cây ấy được trồng những loại hoa dại mộc mạc, nhưng lại rất tươi tắn và tràn đầy sức sống. Mộc An biết, đây chắc chắn là của Hoàng Việt.
Cô không khỏi mỉm cười. Hoàng Việt là một người đàn ông tinh tế, ấm áp, và luôn quan tâm đến cô một cách lặng lẽ. Anh không nói nhiều, nhưng những hành động của anh đã nói lên tất cả. Mộc An cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng, một cảm giác bình yên mà cô đã lâu không cảm nhận được.
Hương, cô bé cháu gái của ông Bảy, cũng rất quý Hoàng Việt. Cô bé thường xuyên đến xưởng mộc của anh để xem anh làm việc, và Hoàng Việt luôn kiên nhẫn hướng dẫn cô bé cách chạm khắc gỗ. Hương nói rằng, Hoàng Việt là người rất tốt bụng, và anh ấy luôn có một "mùi hương của gỗ và sự bình yên".
Dần dần, Mộc An và Hoàng Việt bắt đầu có những cuộc trò chuyện ngắn ngủi hơn. Không chỉ là về công việc sửa chữa, mà còn về cuộc sống, về những ước mơ. Hoàng Việt chia sẻ về niềm đam mê của anh với gỗ, về việc anh muốn tạo ra những món đồ thủ công mang lại sự ấm áp cho mọi người. Mộc An thì kể về An Nhiên Quán, về ước mơ của cô là tạo ra một chốn bình yên cho những tâm hồn mệt mỏi.
Họ nhận ra rằng, họ có nhiều điểm chung hơn tưởng tượng. Cả hai đều yêu thích sự giản dị, yêu thích cuộc sống bình yên, và đều muốn mang lại những giá trị tốt đẹp cho cộng đồng.
Một buổi chiều, khi Hoàng Việt đang tưới cây trước quán, Mộc An mang ra một chén trà sen nóng hổi. "Anh Việt, anh uống trà đi. Trà sen là loại trà anh thích nhất mà."
Hoàng Việt ngạc nhiên, ánh mắt anh nhìn Mộc An đầy sự ấm áp. "Cô biết sao?"
Mộc An mỉm cười. "Ông Bảy kể cho tôi nghe rồi."
Hoàng Việt khẽ cười, nụ cười của anh ta hiền lành và chân chất. "Cảm ơn cô, Mộc An."
Họ ngồi đó, cùng nhau nhâm nhi chén trà, ngắm nhìn những chậu cây mới. Không khí giữa họ bình yên và ấm áp. Mộc An cảm thấy một sự rung động nhẹ trong tim. Cô biết, Hoàng Việt không chỉ là một người thợ mộc tốt bụng, mà anh ấy còn là một người đàn ông có thể mang lại cho cô sự bình yên và một tình yêu ấm áp, lặng lẽ. Tình yêu, đôi khi, không cần những lời nói hoa mỹ, mà chỉ cần những hành động nhỏ bé, chân thành.