chốn bình yên của những tâm hồn

Chương 7: Tình Yêu Lặng Lẽ Của Chàng Thợ Mộc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong khi Mộc An đang bận rộn chữa lành những vết thương lòng cho những vị khách của An Nhiên Quán, cô không hề hay biết rằng, một tình yêu ấm áp, lặng lẽ đang dần nảy nở giữa cô và chàng thợ mộc Hoàng Việt. Anh không phải là một người nói nhiều, nhưng những hành động của anh đã nói lên tất cả, thể hiện sự quan tâm và tình cảm sâu sắc mà anh dành cho cô.

Hoàng Việt vẫn thường xuyên đến An Nhiên Quán vào buổi chiều muộn, khi quán đã vắng khách. Anh vẫn chọn ngồi ở góc khuất, gọi một chén trà sen nóng hổi, rồi lặng lẽ nhìn Mộc An làm việc. Ánh mắt anh luôn dõi theo cô, từ cách cô nhẹ nhàng pha trà, đến cách cô mỉm cười khi lắng nghe câu chuyện của khách hàng. Trong mắt Hoàng Việt, Mộc An không chỉ là một cô chủ quán xinh đẹp, mà còn là một người phụ nữ có tâm hồn trong sáng, nhân ái, và đầy nghị lực.

Anh không nói những lời hoa mỹ, không có những hành động lãng mạn phô trương. Tình yêu của anh là sự quan tâm thầm lặng, là những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Khi thấy mái hiên quán bị dột, Hoàng Việt sẽ tự động đến sửa chữa mà không cần Mộc An phải nhờ vả. Khi thấy những chậu cây của Mộc An héo úa, anh sẽ mang đến những chậu cây mới, được anh tự tay chăm sóc. Khi quán cần thêm bàn ghế, anh sẽ tự tay đóng những món đồ gỗ tinh xảo, chắc chắn, và không lấy một đồng công.

Mộc An ban đầu không mấy để ý đến những hành động đó, vì cô nghĩ Hoàng Việt chỉ là một người tốt bụng, nhiệt tình. Nhưng dần dần, cô nhận ra sự quan tâm đặc biệt mà anh dành cho mình. Cô cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng mỗi khi Hoàng Việt xuất hiện. Anh không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của anh mang đến cho cô một cảm giác bình yên và an toàn lạ thường.

Hương, cô bé cháu gái của ông Bảy, là người đầu tiên nhận ra tình cảm của Hoàng Việt dành cho Mộc An. Cô bé thường xuyên đến xưởng mộc của Hoàng Việt, và cô bé thấy ánh mắt anh ta lấp lánh khi nhắc đến Mộc An. Hương cũng thấy Hoàng Việt thường xuyên lén lút mang những chậu cây đẹp nhất, những món đồ gỗ tinh xảo nhất đến An Nhiên Quán.

"Cô An, con thấy chú Việt thích cô lắm đó," Hương thì thầm với Mộc An một buổi chiều.

Mộc An giật mình, đôi má cô hơi ửng hồng. "Con nói gì vậy? Chú Việt là bạn của cô mà."

Hương lắc đầu. "Không phải đâu. Con thấy ánh mắt chú ấy nhìn cô khác lắm. Với lại, chú ấy chưa bao giờ tốt với ai như vậy đâu."

Mộc An mỉm cười. Cô không nói gì, nhưng trong lòng cô cảm thấy một sự rung động nhẹ. Cô biết, Hương nói đúng. Hoàng Việt không chỉ là một người thợ mộc tốt bụng, mà anh ấy còn là một người đàn ông có thể mang lại cho cô sự bình yên và một tình yêu ấm áp, lặng lẽ.

Một buổi chiều, khi Mộc An đang ngồi đọc sách trong quán, Hoàng Việt bất ngờ mang đến một chiếc ghế gỗ nhỏ, được chạm khắc hình hoa sen tinh xảo. "Mộc An, tôi thấy cô hay đọc sách ở đây. Chiếc ghế này sẽ giúp cô thoải mái hơn."

Mộc An nhìn chiếc ghế, rồi nhìn Hoàng Việt, ánh mắt cô đầy sự cảm kích. "Cảm ơn anh, Hoàng Việt. Anh tốt với tôi quá."

Hoàng Việt khẽ cười, nụ cười của anh ta hiền lành và chân chất. Anh ta không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay đi.

Mộc An ngồi lên chiếc ghế, cảm nhận sự êm ái và chắc chắn từ nó. Cô biết, chiếc ghế này không chỉ là một món quà, mà là một lời tỏ tình thầm lặng, một lời khẳng định tình yêu mà Hoàng Việt dành cho cô. Cô cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng, một sự bình yên mà cô đã lâu không cảm nhận được. Cô biết rằng, Hoàng Việt chính là người đàn ông mà cô đang tìm kiếm, một tình yêu ấm áp, lặng lẽ, nhưng sâu sắc và bền chặt. Tình yêu lặng lẽ của chàng thợ mộc đã dần chạm đến trái tim Mộc An, hứa hẹn một chốn bình yên không chỉ cho những tâm hồn khác, mà còn cho chính cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.