Sau nhiều tháng sống ở An Nhiên Quán, chữa lành cho những tâm hồn khác, Mộc An cũng dần cảm nhận được sự bình yên len lỏi vào sâu thẳm trái tim mình. Những vết thương lòng từ thành phố lớn, những áp lực, sự bon chen, và đặc biệt là biến cố tình cảm đau lòng, dường như đang dần được chữa lành bởi không khí thanh bình của vùng quê và sự ấm áp từ những con người nơi đây, đặc biệt là Hoàng Việt.
Vết thương lớn nhất trong lòng Mộc An là sự phản bội của người yêu cũ. Cô đã từng yêu và tin tưởng anh ta tuyệt đối, nhưng rồi anh ta đã lừa dối cô, khiến cô mất đi niềm tin vào tình yêu và con người. Chính vì vậy, khi Hoàng Việt xuất hiện với tình yêu ấm áp, lặng lẽ của mình, Mộc An vẫn còn chút e dè, sợ hãi bị tổn thương một lần nữa.
Hoàng Việt, với sự tinh tế và lòng kiên nhẫn, đã dần dần xoa dịu nỗi sợ hãi đó của Mộc An. Anh không vội vàng ép cô phải chấp nhận tình cảm của mình. Anh chỉ đơn giản là ở bên cạnh cô, quan tâm cô một cách thầm lặng, và luôn sẵn sàng lắng nghe cô chia sẻ những nỗi niềm. Anh không hỏi về quá khứ của cô, không tìm cách moi móc những bí mật, mà chỉ quan tâm đến hiện tại và cảm xúc của cô.
Mộc An dần mở lòng hơn với Hoàng Việt. Cô kể cho anh nghe về quá khứ của mình, về những áp lực công việc, về sự phản bội của người yêu cũ, và về những vết thương lòng mà cô đã mang theo từ thành phố lớn. Hoàng Việt lắng nghe một cách chăm chú, ánh mắt anh đầy sự cảm thông. Anh không phán xét, không đưa ra lời khuyên sáo rỗng, mà chỉ đơn giản là ôm cô vào lòng, vỗ về và an ủi bằng những lời nói ấm áp nhất.
"Em đã chịu đựng nhiều rồi," Hoàng Việt khẽ nói, giọng anh trầm ấm. "Hãy để mọi thứ qua đi. Em không cần phải sợ hãi nữa đâu. Anh ở đây rồi."
Sự chân thành và tình yêu thương của Hoàng Việt đã giúp Mộc An dần dần đối mặt với những vết thương lòng của mình. Cô nhận ra rằng, không phải tất cả đàn ông đều giống nhau, và không phải tình yêu nào cũng mang lại sự đau khổ. Hoàng Việt là một người đàn ông chân thật, đáng tin cậy, và anh ấy xứng đáng với tình yêu của cô.
Dần dần, Mộc An bắt đầu chấp nhận tình cảm của Hoàng Việt. Cô không còn e dè hay sợ hãi nữa. Cô cảm nhận được sự bình yên và an toàn khi ở bên anh. Cô biết rằng, Hoàng Việt chính là chốn bình yên mà cô đã tìm kiếm bấy lâu.
An Nhiên Quán cũng chứng kiến sự thay đổi của Mộc An. Cô không còn mang vẻ mặt u buồn như những ngày đầu. Thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ, một ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc. Cô trở nên hoạt bát hơn, vui vẻ hơn, và tràn đầy sức sống.
Ông Bảy và Hương cũng rất vui mừng khi thấy Mộc An tìm được hạnh phúc. Họ biết rằng, Mộc An xứng đáng với điều đó.
Một buổi chiều, khi Mộc An đang ngồi bên hiên quán, ngắm nhìn những cánh đồng lúa xanh mướt, Hoàng Việt đến, mang theo một bó hoa dại nhỏ. "Mộc An, anh có thể ngồi đây với em không?"
Mộc An mỉm cười, ánh mắt cô đầy sự dịu dàng. "Anh cứ ngồi đi. Anh lúc nào cũng có thể ngồi đây với em mà."
Hoàng Việt ngồi xuống cạnh Mộc An. Anh đưa bó hoa cho cô. "Anh thấy hoa này rất đẹp, giống như em vậy."
Mộc An nhận lấy bó hoa, lòng cô tràn ngập sự ấm áp. Cô nhìn Hoàng Việt, ánh mắt cô đầy tình yêu thương. "Cảm ơn anh, Hoàng Việt."
Họ ngồi đó, cùng nhau ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống, cảm nhận sự bình yên và hạnh phúc. Mộc An biết rằng, cô đã tìm thấy chốn bình yên thực sự trong tâm hồn mình, và chốn bình yên đó không chỉ là An Nhiên Quán, mà còn là Hoàng Việt. Tình yêu ấm áp, lặng lẽ của anh đã chữa lành hoàn toàn những vết thương lòng của cô, và mang lại cho cô một cuộc sống mới, một cuộc sống tràn ngập hạnh phúc.