chồng ơi, ta yêu rồi

Chương 1: Hợp đồng cưới giả


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng buổi sáng len lỏi qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt nữ chính, làm cô tỉnh giấc giữa những suy nghĩ rối bời. Trần Dạ Linh, 25 tuổi, vừa tỉnh, vừa lẩm bẩm:

— “Ngày hôm nay chắc chắn là một ngày bình thường… Bình thường thôi…”

Cô không hề biết, ngày hôm nay sẽ không còn bình thường nữa.

Ở tầng cao nhất của một tòa nhà văn phòng sang trọng, một văn phòng khác, xa hoa nhưng lạnh lùng, một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào hồ sơ trên bàn. Hắn là Hạ Thần Khải, 28 tuổi, CEO trẻ tuổi của tập đoàn Hạ Thị, nổi tiếng không chỉ vì tài năng mà còn vì tính cách lạnh lùng, khó gần.

Điện thoại rung lên. Hạ Thần Khải nhấc máy mà không hề tỏ ra bận tâm:

— “Chuyển hồ sơ xuống, chuẩn bị hợp đồng hôn nhân.”

Một giây phút im lặng, rồi giọng Hạ Thần Khải lạnh lùng:

— “Đúng, hợp đồng hôn nhân. Không đàm phán, không trì hoãn.”

Tại căn hộ của Trần Dạ Linh, cô đang gấp quần áo chuẩn bị đi làm thì điện thoại vang lên. Số lạ nhấp nháy. Linh tò mò nhấc máy.

— “Chào cô Trần Dạ Linh. Đây là văn phòng luật sư đại diện cho Tập đoàn Hạ Thị. Cô cần đến ký một hợp đồng quan trọng… hôm nay.”

Linh nhướn mày:

— “Hợp đồng gì? Tôi không ký bất cứ hợp đồng nào với tập đoàn của các anh đâu.”

— “Đây là hợp đồng hôn nhân… với Hạ Thần Khải. Hợp đồng đã được gia đình hai bên thống nhất. Cô đến ký vào lúc 10 giờ sáng nay tại văn phòng…”

Linh há hốc mồm, tưởng rằng mình nghe nhầm:

— “Hôn… hôn nhân?! Tôi không quen anh ấy!”

— “Chúng tôi hiểu. Nhưng hợp đồng đã được ký duyệt. Sự từ chối lúc này sẽ khiến quyền lợi của cô bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Xin mời cô đến đúng giờ.”

Cúp máy, Dạ Linh ngồi bệt xuống ghế, mắt tròn xoe, tim đập loạn nhịp.

— “Cưới… cưới trước, yêu sau… hay sao?” cô tự nhủ, giọng vừa hài hước, vừa tuyệt vọng.

Văn phòng Hạ Thị, 10 giờ sáng. Dạ Linh bước vào, tay run run cầm túi xách, mắt nhìn quanh: phòng họp rộng rãi, lạnh lùng, chỉ có Hạ Thần Khải ngồi chờ, dáng vẻ không một chút thay đổi.

Hạ Thần Khải đứng lên, bước đến bàn, giọng trầm, khẽ cười (một nụ cười rất hiếm khi xuất hiện):

— “Cô Trần Dạ Linh, xin chào. Hợp đồng hôn nhân của chúng ta… sẽ bắt đầu từ hôm nay.”

Linh khựng lại, lưỡi như cứng đờ:

— “Anh… anh đang nói gì vậy? Đây là… đùa tôi hả?”

Hạ Thần Khải nhấc hợp đồng lên, đưa thẳng về phía cô:

— “Không đùa. Đây là hợp đồng hôn nhân, hai năm thử nghiệm, mọi quyền lợi và trách nhiệm đều ghi rõ. Cô ký, chúng ta bắt đầu cuộc sống vợ chồng giả, nhưng… mọi thứ khác đều nghiêm túc.”

Linh há hốc mồm, suýt nữa rơi chiếc túi xách:

— “Cuộc sống… vợ chồng… giả… nghiêm túc?!”

— “Đúng vậy.”

Có một khoảng im lặng nặng nề. Cả hai đứng đối diện nhau, hai con người hoàn toàn xa lạ, vừa cảm thấy bất ngờ, vừa lo lắng, vừa tò mò… nhưng không ai nhúc nhích.

Linh thở hắt ra, trán nhăn nhó:

— “Anh biết đấy… tôi không thích ràng buộc hôn nhân… và tôi cũng không yêu anh. Đây là… là… là…”

Hạ Thần Khải cắt ngang, giọng vẫn lạnh như băng:

— “Chính vì không yêu, nên chúng ta mới cần hợp đồng. Không cảm xúc, không tranh cãi ngoài hợp đồng. Ai vi phạm sẽ mất quyền lợi. Hiểu chưa?”

Linh nhìn xuống hợp đồng, từng chữ một hiện lên trong mắt cô: “Cưới trước, yêu sau”.

Cô bật cười, vừa tức vừa buồn cười:

— “Thế giới này… đúng là điên đảo thật.”

Hạ Thần Khải không cười. Anh nhấc bút mời:

— “Ký đi. Cuộc sống mới đang chờ chúng ta.”

Và như thế, Trần Dạ Linh – cô gái độc lập, tự do, bước vào một thế giới hoàn toàn khác: hôn nhân giả với Hạ Thần Khải, một CEO lạnh lùng, quyền lực… mà cô chưa từng yêu.

Nhưng cả hai không biết, từ khoảnh khắc ký hợp đồng ấy, mọi thứ sẽ thay đổi, từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng phút giây sống chung… sẽ khiến họ nhận ra, tình cảm thật sự… đang dần nảy nở.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×