chồng ơi, ta yêu rồi

Chương 2: Gặp mặt lần đầu trong vai vợ chồng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Trần Dạ Linh đứng trước cửa căn hộ sang trọng, tay cầm chiếc túi xách, lòng hồi hộp đến mức không thở nổi. Cô nhìn đồng hồ: 7 giờ 30 phút.

Hợp đồng hôn nhân đã ký hôm qua, nhưng thực tế… sống chung với một người hoàn toàn xa lạ, lạnh lùng và quyền lực, quả thực là thử thách không tưởng.

Cô thở một hơi dài, mở cửa bước vào, và… ngay lập tức bước hụt chân vì vừa mở cửa đã va vào một thân hình cao lớn, dáng điệu ung dung.

— “Cô…!” Hạ Thần Khải nhíu mày nhìn cô, giọng vẫn lạnh lùng nhưng hơi ngạc nhiên.

— “Á… à… xin lỗi…” Linh lúng túng lùi lại, vai va vào bức tường, mặt đỏ bừng.

Không khí yên lặng trong giây lát, chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc vang đều. Cuối cùng, Hạ Thần Khải thở dài, giọng vẫn trầm:

— “Lần đầu gặp đã như thế này, cuộc sống chung của chúng ta hẳn sẽ… rất thú vị.”

Linh nhìn anh, vừa tức vừa buồn cười:

— “Thú vị á? Ý anh là… khổ sở đúng không?”

Hạ Thần Khải không trả lời, chỉ nhấc cặp laptop lên và đi thẳng vào phòng làm việc, để lại Linh đứng trơ trọi giữa hành lang.

Trong phòng bếp, Linh cố gắng tìm cách tự nấu bữa sáng, nhưng căn bếp rộng lớn và đầy đủ thiết bị khiến cô hoảng loạn.

— “Máy này dùng sao nhỉ… À, chắc là bếp từ… Không, phải lò vi sóng…?” cô lẩm bẩm, rồi nhấn nhầm nút, bếp kêu ‘tít tít’, kèm khói bốc lên.

Hạ Thần Khải bước ra từ phòng làm việc, mặt không đổi sắc, chỉ nhướng mày:

— “Cô làm gì vậy?”

— “À… tôi… chỉ muốn… nấu sáng thôi mà…” Linh lí nhí, tay quơ quào, vừa tránh vừa lau bếp, nhưng càng làm càng rối.

Anh bước tới, tạm thời bỏ qua sự lạnh lùng, nhẹ nhàng chỉnh lại nồi và bật bếp:

— “Để tôi làm.”

Linh đỏ mặt, không biết phải cảm ơn hay im lặng, chỉ biết đứng nhìn anh thao tác gọn gàng như người chuyên nghiệp.

— “Anh… sao nấu nhanh thế?” cô thốt lên.

— “Kinh nghiệm sống chung lâu năm với căn bếp hiện đại.” Hạ Thần Khải đáp, giọng hơi khẽ cười, nhưng nhanh chóng lạnh lại: “Ăn sáng xong, chúng ta bàn quy tắc sống chung.”

Ăn sáng xong, cả hai ngồi xuống bàn, Linh lo lắng xem “quy tắc sống chung” sẽ khó khăn thế nào.

— “Điều đầu tiên,” Hạ Thần Khải bắt đầu, “không được xâm phạm phòng của nhau mà không xin phép. Thứ hai, không được tùy tiện dùng đồ cá nhân của người kia. Thứ ba… không cãi nhau trước 9 giờ sáng, tránh ảnh hưởng tâm trạng làm việc.”

Linh bật cười:

— “Anh… nghiêm túc quá đấy. Tôi thì… chẳng quen kiểu luật lệ này.”

— “Không quen thì tập dần. Đây là hợp đồng. Tôi không muốn phải nhắc lại nhiều lần.”

— “Ừ… tôi hiểu rồi.” Linh nhíu mày, nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy tò mò về anh.

Một tuần sống chung đầu tiên trôi qua đầy “va chạm hài hước”:

Linh hay quên tắt đèn phòng, anh nghiêm khắc nhắc nhở.

Linh vô tình chạm vào laptop của anh, anh hơi cau mày nhưng vẫn kìm chế.

Cả hai đi siêu thị cùng nhau, Linh thích mua linh tinh, anh thì tính toán chi tiêu cẩn thận, tranh cãi đủ kiểu nhưng cuối cùng cùng cười.

Dần dần, Linh nhận ra Hạ Thần Khải không chỉ lạnh lùng mà còn quan tâm tinh tế: khi cô mệt, anh để sẵn nước ép trong tủ; khi cô ốm, anh gọi bác sĩ. Cô lén quan sát anh, lòng vừa bối rối, vừa… rung động.

Một tối, khi cả hai cùng xem TV, Linh ngủ quên trên ghế sofa. Hạ Thần Khải đứng dậy, cẩn thận lấy chăn phủ lên cô, ánh mắt dịu dàng.

— “Cô ngủ ngon,” anh thì thầm, rồi quay đi.

Linh mơ màng, cảm giác ấm áp lạ lùng: Cưới trước, yêu sau… hay là yêu từ lúc nào cô cũng không hay biết?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×