Ngày hôm sau, Trần Dạ Linh bước vào văn phòng, tâm trạng hơi bồn chồn. Cô vẫn nhớ rõ khoảnh khắc tối qua, khi cô và Hạ Thần Khải cùng giải quyết rắc rối công việc, cảm giác gần gũi và ấm áp vẫn còn vương vấn.
Nhưng sáng nay, một dòng tin nhắn từ một đồng nghiệp khiến Linh lo lắng:
— “Nghe nói CEO Hạ hôm qua đi ăn tối với một người con gái khác. Cậu chắc chắn anh ấy không có tình cảm gì với mình à?”
Linh nhíu mày, tim đập nhanh. Cô thầm nghĩ: Sao mọi chuyện lại rối rắm đến vậy?
Tại văn phòng Hạ Thị, Linh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi bước vào phòng Hạ Thần Khải, thấy anh đang cười nói với một cô trợ lý mới, ánh mắt trìu mến, cô không khỏi đỏ mặt.
— “Anh… sao lại… cười với người khác như vậy?” Linh lắp bắp.
Hạ Thần Khải nhướng mày, hơi bất ngờ:
— “Cười sao? Tôi chỉ đang giải thích công việc. Không có gì cả.”
Linh cúi đầu, lòng vừa ghen vừa bực, nhưng không dám nói gì thêm. Cô lầm bầm trong lòng:
— “Cưới trước, yêu sau… hay là anh ấy đã có tình cảm với người khác rồi?”
Buổi trưa, Linh cố gắng tập trung làm việc, nhưng vẫn không thể xua tan cảm giác khó chịu. Trong khi đó, Hạ Thần Khải nhận ra thái độ khác thường của cô:
— “Cô có chuyện gì? Sao trông khó chịu vậy?”
— “Không… không có gì.” Linh trả lời, giọng hơi nhỏ, tránh ánh mắt anh.
Anh nhíu mày, không nói gì thêm, nhưng trong lòng bắt đầu nghi ngờ: Có lẽ Linh đang hiểu lầm điều gì đó…
Buổi tối, khi cả hai về nhà, Linh vẫn giữ thái độ im lặng. Hạ Thần Khải nhìn cô, giọng trầm:
— “Nếu cô đang nghĩ tôi có tình cảm với người khác, hãy tin tôi. Cô là người quan trọng nhất.”
Linh chần chừ, tim đập mạnh, nhưng chưa dám thừa nhận:
— “Anh… anh nói vậy… tôi… tôi sẽ cố gắng tin anh.”
Hạ Thần Khải tiến đến gần, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:
— “Không phải cố gắng, mà là nhận ra. Cô là người tôi quan tâm, không ai khác.”
Khoảnh khắc ấy khiến Linh cảm giác cả thế giới như ngừng lại, trái tim rung lên mạnh mẽ. Cô nhìn anh, cảm giác ghen tị và lo lắng tan biến, nhường chỗ cho một niềm ấm áp sâu sắc.
Ngày hôm sau, Linh quyết định mở lòng. Cô bước đến Hạ Thần Khải, giọng run run nhưng đầy quyết tâm:
— “Anh… tôi… tôi nhận ra rằng, từ hôn nhân giả, tôi… tôi đã bắt đầu có tình cảm với anh.”
Hạ Thần Khải nhìn cô, ánh mắt lóe lên niềm hạnh phúc hiếm thấy, giọng trầm:
— “Tôi cũng vậy. Tôi đã nhận ra từ lâu, chỉ là chưa thừa nhận.”
Cả hai cười nhẹ, ánh mắt trao nhau sự đồng điệu. Hiểu lầm đầu tiên đã qua, và tình cảm thật sự bắt đầu được thừa nhận, mở ra một chương mới trong câu chuyện cưới trước – yêu sau.