chồng ơi, ta yêu rồi

Chương 11: Ngày đầu tiên thừa nhận tình cảm: Va chạm và ngọt ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Trần Dạ Linh thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cô vẫn còn cảm giác ấm áp từ khoảnh khắc thừa nhận tình cảm với Hạ Thần Khải hôm qua, nhưng giờ đây, mọi thứ chính thức được công khai giữa hai người.

Cô nhìn anh đang pha cà phê, ánh mắt dịu dàng, nụ cười hiếm hoi trên môi. Tim Linh đập nhanh, cô tự nhủ:

— “Chúng ta… thực sự là một đôi rồi.”

Buổi sáng, Linh quyết định làm bữa sáng cho cả hai, lần này là nghiêm túc và chu đáo hơn. Cô chuẩn bị đầy đủ các món anh thích, từ trứng chiên đến bánh mì nướng. Hạ Thần Khải nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, giọng trầm:

— “Cô đã chuẩn bị rất chu đáo. Tôi… cảm kích.”

Linh đỏ mặt, vừa vui vừa ngượng:

— “Chỉ là bữa sáng thôi mà… nhưng… tôi muốn mọi thứ thật hoàn hảo cho anh.”

Anh tiến gần, đặt tay lên vai cô, giọng nhẹ nhàng:

— “Chỉ cần cô ở bên tôi, mọi thứ đều hoàn hảo.”

Khoảnh khắc ấy khiến Linh cảm giác trái tim như tan chảy, nụ cười ngọt ngào hiện trên môi.

Buổi trưa, cả hai cùng ra ngoài đi dạo, công khai tình cảm trước mắt mọi người lần đầu tiên. Linh nắm tay anh, cảm giác vừa hồi hộp vừa an toàn.

— “Thật kỳ lạ… trước đây, chúng ta chỉ là hợp đồng… nhưng bây giờ…” Linh cười khẽ, mắt lấp lánh.

— “Bây giờ… chúng ta là thật. Tôi cũng đã nhận ra, từ lâu tôi quan tâm cô nhiều hơn tôi tưởng.” Hạ Thần Khải nhìn cô, ánh mắt ấm áp và chân thành.

Linh đỏ mặt, tim đập mạnh, nhưng lại cảm thấy an tâm và hạnh phúc tuyệt đối.

Buổi tối, khi trở về nhà, Linh và Hạ Thần Khải bắt đầu những tình huống sống chung vừa ngọt ngào vừa hài hước:

Linh cố nấu món mới, nhưng vụng về làm bếp cháy khét. Anh bước vào, nhẹ nhàng giúp cô dọn dẹp, đồng thời cười khẽ:

— “Cô vẫn chưa quen bếp lắm nhỉ?”

— “Tôi… tôi chỉ muốn tạo bất ngờ thôi!” Linh vừa cãi vừa đỏ mặt.

Anh mỉm cười, ánh mắt đầy trìu mến:

— “Bất ngờ với tôi… lúc nào cũng được.”

Khi xem TV, Linh vô tình đặt tay lên tay anh, và cả hai cùng im lặng, tim đập mạnh, nhưng lần này không còn xa cách, mà là cảm giác ấm áp và gắn kết.

Trước khi đi ngủ, Hạ Thần Khải khẽ nắm tay Linh, giọng trầm ấm:

— “Ngày đầu tiên thừa nhận tình cảm… cô có thấy hạnh phúc không?”

Linh mỉm cười, khẽ gật:

— “Rất hạnh phúc… vì có anh ở bên.”

Ngày hôm đó kết thúc, nhưng tình cảm giữa họ đã chính thức nảy nở, không còn là hợp đồng nữa. Cả hai đều nhận ra rằng, từ những cử chỉ nhỏ nhặt, va chạm hài hước, và sự quan tâm âm thầm, tình yêu thật sự đã bắt đầu, mở ra một chương mới đầy ngọt ngào trong câu chuyện “cưới trước, yêu sau”.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×