Ngày hôm đó, Hạ Thần Khải nhận được lời mời tham dự một sự kiện thương mại quan trọng. Đây là cơ hội để tập đoàn mở rộng quan hệ, nhưng đồng thời cũng là nơi báo chí và dư luận theo dõi sát sao, đặc biệt là về “cặp đôi hợp đồng nhưng tình cảm đang chớm nở” – tức Hạ Thần Khải và Trần Dạ Linh.
— “Cô… có sẵn sàng đi cùng tôi không?” Hạ Thần Khải hỏi, giọng trầm, ánh mắt nghiêm túc.
Linh hơi lo lắng, nhưng nhìn ánh mắt anh, cô gật đầu:
— “Được. Tôi sẽ đi cùng anh.”
Trong lòng cô, vừa hồi hộp, vừa háo hức, vì đây là lần đầu họ xuất hiện công khai với tư cách cặp đôi “thật sự”.
Tại sự kiện, phóng viên và khách mời tập trung đông đảo. Ngay khi cả hai xuất hiện, ống kính máy ảnh chĩa về phía họ. Một số người thì ngưỡng mộ, nhưng không ít ánh mắt nghi ngại và những lời thì thầm bắt đầu xuất hiện:
— “Cặp đôi này… hợp đồng hay tình cảm thật?”
— “Nhìn họ thì thấy có vẻ gượng gạo quá…”
Linh cảm giác tim đập nhanh, hơi lo lắng. Hạ Thần Khải nắm tay cô nhẹ nhàng, giọng trầm:
— “Đừng quan tâm. Chỉ cần chúng ta biết sự thật là đủ.”
Linh khẽ gật, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng.
Trong lúc giao lưu, một phóng viên cố tình đặt câu hỏi khó:
— “Chúng tôi nghe nói đây là một hôn nhân hợp đồng. Vậy tình cảm giữa hai người có thật hay chỉ là chiêu trò?”
Linh đỏ mặt, chưa kịp trả lời, thì Hạ Thần Khải nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô, ánh mắt nhìn thẳng vào phóng viên:
— “Cô ấy là người quan trọng với tôi. Tình cảm giữa chúng tôi là thật, và chúng tôi không cần giải thích cho người ngoài.”
Khoảnh khắc ấy khiến Linh vừa ngạc nhiên, vừa hạnh phúc. Cô nhận ra từ hôn nhân giả, tình cảm thật đã dần công khai và vững chắc hơn bao giờ hết.
Sau sự kiện, khi cả hai rời hội trường, Linh thầm nghĩ:
— “Dù bị soi mói, hiểu lầm hay áp lực… chúng tôi vẫn ở bên nhau. Anh ấy… thật sự quan tâm tôi.”
Hạ Thần Khải, cảm nhận tâm trạng cô, giọng trầm nhưng ấm áp:
— “Ngày hôm nay, chúng ta đã chứng minh cho thế giới… nhưng quan trọng hơn là chúng ta hiểu nhau. Không gì có thể chia rẽ chúng ta.”
Linh cười, nắm tay anh chặt hơn, tim đập rộn ràng: tình cảm từ hôn nhân giả giờ đây đã trở thành sự gắn kết bền chặt, không ai có thể phá vỡ.
Về đến nhà, cả hai ngồi bên nhau, cùng chia sẻ những cảm xúc vừa trải qua. Những cử chỉ quan tâm, ánh mắt dịu dàng, và sự thấu hiểu lẫn nhau khiến họ nhận ra rằng một thử thách nhỏ từ công khai cũng chỉ làm tình cảm thêm vững chắc.
Linh tự nhủ:
— “Cưới trước, yêu sau… nhưng giờ đây, chúng tôi đã yêu thật sự. Mỗi thử thách, mỗi hiểu lầm đều chỉ làm tình cảm này mạnh mẽ hơn.”
Hạ Thần Khải nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
— “Cô là của tôi. Không ai, không gì có thể thay đổi điều đó.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng cười, cảm giác ấm áp, hạnh phúc và gắn kết tràn ngập, mở ra một chương mới đầy hy vọng trong cuộc đời họ.