Ngày hôm đó, Trần Dạ Linh vừa thức dậy, cảm giác bình yên từ việc thừa nhận tình cảm với Hạ Thần Khải vẫn còn lan tỏa khắp căn nhà. Cô chuẩn bị bữa sáng, vừa nấu ăn vừa nghĩ đến những khoảnh khắc ngọt ngào vừa trải qua.
Nhưng một cuộc gọi từ mẹ cô khiến trái tim cô lập tức nhảy thót lên.
— “Linh à, mẹ có chuyện cần nói… về gia đình mình. Hãy về nhà sớm nhé.”
Linh cảm giác trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô biết, mẹ không bao giờ gọi điện mà không có lý do quan trọng. Cô liền nhắn tin cho Hạ Thần Khải:
— “Anh… có việc gia đình, tôi phải về nhà một lát. Anh đợi tôi nhé.”
Anh đọc tin nhắn, ánh mắt dịu dàng, gật đầu:
— “Cô đi đi. Tôi sẽ đợi và luôn ở bên cô.”
Về đến nhà Linh, không khí nặng nề hơn mọi khi. Mẹ cô, một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng nghiêm nghị, đứng trước cửa phòng khách, ánh mắt vừa lo lắng vừa nghiêm túc:
— “Linh, có chuyện cần nói với con… về tài sản và mối quan hệ trong gia đình. Một số người thân đang muốn can thiệp vào cuộc sống của con, và có thể ảnh hưởng đến hôn nhân hợp đồng của con.”
Linh nhíu mày, tim đập nhanh. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng bí mật gia đình lại có thể ảnh hưởng trực tiếp đến cô và Hạ Thần Khải.
— “Mẹ… tôi… tôi phải làm gì bây giờ?” Linh lo lắng hỏi.
— “Con cần thẳng thắn và cẩn trọng. Nhất là với Hạ Thần Khải, anh ấy cần biết mọi chuyện để cùng con giải quyết.”
Linh thở dài, quyết định: cô sẽ nói với anh ngay khi trở về căn hộ của mình.
Trên đường về nhà, Linh gọi điện thoại cho Hạ Thần Khải, giọng run run:
— “Anh… tôi cần nói với anh chuyện gia đình. Nó có thể ảnh hưởng đến chúng ta.”
— “Tôi sẽ nghe. Cô cứ bình tĩnh nói ra.” Giọng anh trầm ấm, nhưng ánh mắt nghiêm túc.
Khi về đến nhà, cả hai ngồi xuống, Linh bắt đầu kể từng chi tiết về bí mật gia đình, về những người thân có thể can thiệp, và những tình huống nhạy cảm liên quan đến tài sản, quan hệ.
Hạ Thần Khải lắng nghe, ánh mắt tập trung, không một chút gián đoạn. Khi cô kết thúc, anh trầm ngâm:
— “Cô không cần lo lắng một mình. Chúng ta sẽ cùng giải quyết. Cô đã không còn một mình nữa.”
Linh nhìn anh, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp tim, cô nắm chặt tay anh:
— “Anh… anh sẽ thực sự ở bên tôi chứ?”
— “Tất nhiên. Không chỉ là hợp đồng, mà là thực sự là tôi ở bên cô.”
Ngày hôm sau, Linh cùng Hạ Thần Khải đến gặp những người thân trong gia đình cô để giải quyết khúc mắc. Họ gặp phải thái độ nghi ngại, đôi chút đối đầu, nhưng nhờ sự phối hợp nhịp nhàng của cả hai, mọi việc dần được giải quyết ổn thỏa.
Trong lúc căng thẳng, Hạ Thần Khải luôn bảo vệ Linh, ánh mắt và giọng nói của anh khiến Linh cảm thấy an tâm tuyệt đối. Cô nhận ra rằng: từ hôn nhân giả, tình cảm thật sự không chỉ nảy nở, mà còn bền chặt qua thử thách.
Buổi tối, khi trở về nhà, Linh ngồi bên Hạ Thần Khải, thầm nghĩ:
— “Tình cảm chúng tôi giờ đã vượt qua hợp đồng. Dù có thử thách từ gia đình, tôi biết rằng chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua.”
Hạ Thần Khải, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, giọng trầm:
— “Cô đã mạnh mẽ. Tôi tự hào về cô. Từ giờ, không chuyện gì có thể làm chúng ta xa nhau.”
Khoảnh khắc ấy, Linh mỉm cười, cảm giác ấm áp và hạnh phúc lan tỏa khắp tim, nhận ra rằng tình yêu từ hôn nhân giả giờ đây đã trở thành tình cảm thật sự, mạnh mẽ và bền chặt hơn bao giờ hết.