chồng ơi, ta yêu rồi

Chương 8: Tình cảm chớm nở: Cử chỉ quan tâm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Trần Dạ Linh thức dậy sớm hơn mọi ngày. Cô bước ra bếp, định chuẩn bị cà phê cho cả hai như một thói quen mới. Căn bếp vẫn rộng rãi, nhưng với cô bây giờ, từng chi tiết nhỏ đều gợi nhắc về những khoảnh khắc sống chung với Hạ Thần Khải.

Cô nhẹ nhàng lấy cà phê ra cốc, đặt trên khay và bước đến phòng khách. Hạ Thần Khải vẫn đang ngồi làm việc với laptop, ánh mắt chăm chú, nhưng khi Linh đặt khay cà phê xuống trước mặt anh, anh ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy:

— “Cảm ơn cô.”

Linh đỏ mặt, tự nhủ: Chỉ một câu thôi mà tim mình đập nhanh thế này sao…

Buổi sáng hôm đó, Linh quyết định chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Cô vụng về, nêm nếm hơi quá tay, nhưng Hạ Thần Khải chỉ mỉm cười, không phàn nàn.

— “Ngon. Cô đã cố gắng, tôi biết.” Anh gật đầu, ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến.

Linh cười, vừa tự hào vừa xấu hổ:

— “Cũng may là anh không chê tôi… không thì tôi chết mất.”

Hạ Thần Khải nhếch mép, khẽ cười: lần đầu tiên nụ cười ấy xuất hiện trước mặt Linh, khiến trái tim cô loạn nhịp.

Buổi trưa, Linh nhận được tin nhắn từ công ty: dự án mới gặp chút rắc rối. Cô cau mày, định gọi điện thoại cho sếp để giải quyết thì Hạ Thần Khải xuất hiện sau lưng, giọng trầm:

— “Cần tôi giúp không?”

Linh quay lại, mắt tròn xoe:

— “Anh… sao biết tôi cần?”

Anh nhún vai, ánh mắt dịu dàng:

— “Chỉ là quan sát thôi. Cô lo lắng, tôi thấy. Muốn giúp thì nói.”

Khoảnh khắc ấy, Linh cảm giác một luồng ấm áp lan tỏa, trái tim rung rinh trước sự quan tâm nhỏ bé nhưng chân thành.

Buổi tối, cả hai cùng đi dạo quanh hồ gần nhà. Trời bắt đầu se lạnh, Linh quàng khăn nhưng vẫn hơi run. Hạ Thần Khải nhìn cô, không nói gì, nhưng bất ngờ lấy áo khoác của mình phủ lên vai cô.

— “Anh… anh làm vậy sao?” Linh ngạc nhiên, tay giữ nhẹ áo khoác.

— “Cô lạnh, tôi thấy.” Giọng anh trầm, ấm áp.

Linh cúi đầu, tim đập thình thịch: Chỉ là một cử chỉ nhỏ, nhưng sao cảm giác gần gũi đến vậy…

Họ đi bên nhau, im lặng, nhưng không còn xa cách. Linh bắt đầu nhận ra rằng: cưới trước, yêu sau… nhưng có lẽ tình cảm thật đã bắt đầu nảy nở từ những cử chỉ nhỏ nhặt này.

Về đến nhà, Linh thầm nhủ:

— “Anh ấy… thật sự quan tâm mình theo cách riêng. Tôi… tôi cũng… thích anh rồi.”

Hạ Thần Khải ngồi bên, ánh mắt nhìn cô dịu dàng, giọng trầm:

— “Từ hôm nay, tôi sẽ để ý từng cử chỉ của cô… không bỏ lỡ bất kỳ điều gì.”

Linh khẽ mỉm cười, tim đầy ấm áp: Đây là khoảnh khắc đầu tiên cô nhận ra rằng tình yêu từ hôn nhân giả đang bắt đầu len lỏi vào trái tim mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×