chúc 2 người lại trở thành trà xanh của 1 ai đó

Chương 1: Chúc 2 người lại trở thành Trà Xanh của 1 ai đó


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nếu có ai hỏi, ngày cưới là ngày như thế nào, thì tôi sẽ trả lời rằng—nó giống như một buổi diễn hài mà nhân vật chính không được báo trước kịch bản.

Tôi – Lâm Hạ – hôm nay là cô dâu. Và cũng hôm nay, tôi bị chính vị hôn phu của mình cho ra rìa một cách trơ trẽn và... trơn tru đến mức không thể lường trước.

Mọi chuyện bắt đầu từ buổi sáng.

Lúc tôi còn đang được thợ trang điểm phủ lớp phấn má hồng nhè nhẹ, stylist đang chỉnh lại lớp voan cưới trắng muốt, thì điện thoại Cố Diệp gọi đến.

Anh nói ngắn gọn như thể đang báo tin... hàng xóm bị mất chó:

“Phù dâu em chọn bị ốm rồi. Anh gọi Giang Khả đến thay.”

Tôi hơi khựng lại một chút. Giang Khả—cô bạn thân của anh từ hồi đại học. Người có nụ cười ngoan hiền nhưng ánh mắt luôn lén lút đánh giá tôi từ đầu đến chân. Người từng giả vờ gọi tôi là “chị dâu tương lai” nhưng không bao giờ quên khoe ảnh kỷ niệm cùng anh, kèm theo câu: “Hồi đó bọn em thân lắm.”

Tôi giữ giọng bình tĩnh:

“Không còn ai khác sao? Dù sao hôm nay cũng là ngày cưới…”

Cố Diệp bật cười, như thể tôi vừa hỏi anh vì sao trời xanh:

“Giang Khả chỉ là phù dâu. Lóng ngóng lắm, mặc lễ phục chắc cũng chẳng giống con gái đâu. Em yên tâm đi.”

Tôi không yên tâm, nhưng cũng không nói thêm. Chỉ lặng lẽ cúp máy và nuốt cục nghẹn vào trong.

Mọi thứ dần trở nên kỳ lạ khi đến giờ rước dâu, xe cưới đến… nhưng không phải đón tôi trước.

Lái xe gọi tôi bảo:

“Cô Lâm, thiếu một vòng hoa trên xe. Chú rể bảo qua đón Giang Khả rồi tiện thể ghé studio lấy luôn.”

Tôi chết lặng.

Ở đời, có ai lại để xe cưới đi đón phù dâu trước cô dâu? Ai lại để người yêu mình, trong ngày cưới, đón “bạn thân khác giới” với lý do... tiện đường?

Tôi không đợi được nữa, gọi cho Cố Diệp.

“Anh đang ở đâu?” – Tôi hỏi, giữ giọng bình thường nhất có thể.

“Trên đường đón Giang Khả. Em đừng tính toán chuyện nhỏ nhặt vậy nữa. Cô ấy là bạn thân của anh, đâu có ý gì…”

Tôi mím môi, siết chặt điện thoại.

Không tính toán?

Chẳng lẽ việc bị bỏ lại trong chính ngày cưới của mình lại là chuyện nhỏ?

“Được. Nếu bạn thân của anh quan trọng hơn tôi, thì... xe cưới cứ dành cho cô ấy luôn đi.”

Tôi cúp máy.

Thợ trang điểm nhìn tôi bối rối, hỏi nhỏ:

“Cô Lâm… có nên chờ thêm không?”

Tôi đứng dậy, chỉnh lại voan cưới, rút son đỏ tô một đường sắc lẹm lên môi.

“Không. Tôi đi trước. Hôm nay… sẽ có một buổi lễ đặc biệt.”

Lễ đường vẫn được trang trí lộng lẫy, khách khứa đã đông đủ. Ai cũng mong chờ một đám cưới cổ tích.

Chỉ tiếc rằng – cô dâu không còn là công chúa nữa.

Tôi bước lên sân khấu trước cả chú rể.

Không có nhạc cưới.

Không có dắt tay.

Chỉ có tôi – váy trắng rực rỡ, đứng giữa ánh đèn – với micro trong tay.

“Xin chào mọi người. Tôi là Lâm Hạ – nhân vật chính hôm nay. Nhưng tiếc là không phải trong một đám cưới, mà trong một… buổi chia tay.”

Khán phòng xôn xao.

“Chú rể của tôi – Cố Diệp – vì quá bận… đón bạn thân, nên quên mất phải đón cô dâu. Có lẽ, người anh ấy nên cưới hôm nay… không phải tôi.”

Không khí chết lặng. Rồi tiếng bàn tán rộ lên như sóng.

Vài phút sau, Cố Diệp vội vã xuất hiện. Giang Khả đi bên cạnh, váy phù dâu tím nhạt, má ửng hồng, trông chẳng có vẻ gì là "lóng ngóng" như anh nói.

Anh bước lên sân khấu, giọng đầy khó chịu:

“Em đang làm gì vậy, Hạ?”

Tôi quay sang anh, cười dịu dàng như chưa từng nổi giận:

“Em trả lại anh… tự do. Và một lễ cưới, nếu anh còn muốn tổ chức nó – với người anh ưu tiên hơn.”

Tôi cúi chào khách mời rồi bước xuống, để lại Cố Diệp và Giang Khả sững sờ giữa những tiếng máy ảnh bấm liên hồi và tiếng xì xào không dứt.

Ngày cưới của tôi – không có bánh cưới, không có giao lưu họ hàng, nhưng có hàng trăm chiếc điện thoại ghi lại một buổi lễ đặc biệt.

Và tôi – Lâm Hạ – không còn là cô dâu, mà là người phụ nữ biết mình nên kết thúc một mối quan hệ… trước khi bị tổn thương thêm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.