Mùi gỗ mới và sơn vôi còn phảng phất trong căn hộ chung cư mà Lâm (nhân vật chính A) vừa dọn vào. Đây là nơi ở tạm thời của cô sau khi quyết định dứt áo ra đi khỏi căn hộ cũ đầy ắp kỷ niệm tan vỡ. Căn hộ này vốn là tài sản của gia đình, và giờ đây, cô phải chia sẻ nó với người em họ mà cô gần như đã quên mặt – Minh (nhân vật B).
Lâm đặt chiếc hộp cuối cùng xuống sàn phòng khách, thở dài một hơi mệt mỏi. Công việc kinh doanh gần đây gặp trục trặc lớn, khiến cô phải lui về "vùng an toàn" này để sắp xếp lại cuộc đời. Cô đã chuẩn bị tâm lý cho một cuộc sống nhàm chán, yên tĩnh, với người em họ xa lạ, chỉ là một cái bóng mờ nhạt để cô không cảm thấy cô đơn tuyệt đối.
Mười giờ tối. Cánh cửa phòng đối diện bất ngờ mở ra.
Minh bước ra.
Lâm khựng lại ngay giữa phòng khách, chiếc khăn lau bụi trên tay cô như bị đóng băng. Cô đã hình dung một cậu sinh viên đại học lơ đãng, có lẽ hơi gầy gò, hoặc một thanh niên ăn mặc xuề xòa. Nhưng người đứng trước mặt cô hoàn toàn khác xa với trí tưởng tượng đó.
Minh giờ đây cao hơn Lâm cả một cái đầu, vóc dáng săn chắc ẩn sau chiếc áo thun xám trơn. Mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, để lộ vầng trán cao và đôi mắt sắc sảo mà cô chưa từng thấy ở cậu nhóc ngày xưa. Cậu ta không hề lơ đãng, mà đang nhìn cô với một ánh mắt đánh giá, pha chút tò mò.
“Chào chị Lâm,” giọng nói trầm hơn cô nhớ, mang một chút khàn nhẹ đặc trưng của người trưởng thành. “Em là Minh. Em nghe dì bảo chị dọn về hôm nay.”
Lâm vội vàng chỉnh lại chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của mình. Cô cảm thấy mình luộm thuộm và quá đỗi lạc lõng trong chính căn nhà mới.
“Chào em, Minh. Chị... chị xin lỗi vì đã làm ồn.” Cô lắp bắp, cố gắng kéo lại vẻ điềm tĩnh vốn có.
Minh mỉm cười nhẹ, một nụ cười không hề thân thiện như người nhà, mà giống như một nụ cười xã giao nơi công sở, nhưng lại mang theo một vẻ bí ẩn khó giải thích.
“Không sao. Em cũng mới về. Chị cần gì không? Đồ đạc để đó cũng được, mai hãy dọn.”
Minh tiến đến gần hơn một chút để nhìn rõ hơn chiếc hộp cuối cùng. Chỉ vài bước chân, không gian giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại đáng kể. Lâm có thể cảm nhận rõ ràng hơn hơi ấm cơ thể cậu toát ra. Mùi hương của cậu cũng ùa vào mũi cô – không phải mùi nước hoa đắt tiền, mà là mùi của mồ hôi nhẹ sau một ngày làm việc trộn lẫn với một chút hương gỗ đàn hương thoang thoảng, quyến rũ một cách vô thức.
Cô vô thức lùi lại một bước, chiếc khăn lau rơi xuống sàn gỗ.
Minh cúi xuống nhặt nó lên. Ngay khoảnh khắc đó, sự va chạm vô hình xảy ra. Khi Minh đứng thẳng dậy để trao lại chiếc khăn, cánh tay cậu vô tình lướt qua eo Lâm. Chỉ là một cái chạm nhẹ như lông vũ, nhưng đủ để khiến một luồng điện châm chích chạy dọc sống lưng cô.
Lâm cảm thấy lồng ngực mình phập phồng nhanh hơn bình thường. Cô vội vàng chìa tay ra nhận chiếc khăn, nhưng bàn tay cô run rẩy khiến cô trông có vẻ vụng về.
“Cảm ơn em.” Cô lí nhí, cố gắng không nhìn thẳng vào mắt Minh. Cô tự hỏi tại sao chỉ một cái chạm vô tình lại khiến cô cảm thấy như vừa bị bắt quả tang đang làm điều gì đó mờ ám.
Minh vẫn giữ ánh mắt khảo sát đó. Cậu không rút tay lại ngay lập tức, dường như đang nán lại cảm giác tiếp xúc.
“Chị trông có vẻ mệt.” Minh nhận xét, giọng điệu có chút quan tâm chân thành hơn. “Nên nghỉ ngơi sớm đi. Em không hay thức khuya.”
Câu nói đó lẽ ra phải khiến Lâm an tâm, nhưng cách cậu nói, cái nhìn cậu dành cho cô ngay lúc này, lại tạo ra một sức ép tinh thần lạ lùng. Lâm có cảm giác Minh đang nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc mệt mỏi của cô, nhìn thấy sự tan vỡ bên trong, và cậu không hề e ngại điều đó.
“Ừm, chị sẽ đi nghỉ.”
Lâm vội vã xoay người, bước nhanh về phía phòng mình, gần như chạy trốn khỏi ánh mắt nóng bỏng mà cô cảm nhận được đang theo dõi sau lưng. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Lâm dựa lưng vào đó, tim vẫn đập loạn xạ.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi hình ảnh Minh với chiếc áo thun xám ôm sát cơ thể.
Đây chỉ là em họ của mình. Người thân. Chỉ là vài tháng ở chung.
Nhưng cái chạm nhẹ đó, ánh mắt thăm dò đó, và mùi hương gỗ đàn hương thoang thoảng còn đọng lại trong không khí, lại đang gieo vào lòng cô một hạt giống xao động và nghi hoặc ngay trong đêm đầu tiên. Lâm biết, việc "ở chung nhà" này sẽ không hề yên tĩnh như cô mong đợi.