chung nhà với em họ

Chương 2: Gã Khổng Lồ Giấu Kín


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm trôi qua nặng nề. Lâm nằm trằn trọc trên chiếc giường xa lạ, không phải vì tiếng ồn bên ngoài, mà vì một sự bất an vô hình. Mỗi khi nhắm mắt, cô lại nhớ đến ánh mắt của Minh – đôi mắt đen hun hút, đầy vẻ thăm dò và... gợi cảm một cách khó tin đối với một người em họ. Cô tự mắng mình vì sự tưởng tượng thái quá này, cho rằng đó là do stress kéo dài.

Khoảng hai giờ sáng, khi Lâm vừa chìm vào giấc ngủ nông, một âm thanh nhỏ vang lên từ phòng đối diện.

Cạch.

Đó là tiếng lách cách của bàn phím, rất khẽ, như sợ làm phiền. Sau đó là một tiếng thở dài khó nhọc, nhưng nhanh chóng bị kìm nén.

Lâm mở mắt. Cô nhìn chằm chằm vào bức tường mỏng ngăn cách hai căn phòng. Rõ ràng, Minh không nói dối khi bảo cậu không hay thức khuya, vì Minh thức trắng.

Cô cố gắng nhắm mắt lại, nhưng sự tò mò đã bị đánh thức. Cô nghĩ về Minh – người mà cô tưởng chừng đã hiểu rõ qua vài bức ảnh cũ kỹ, giờ lại trở nên xa lạ và hấp dẫn một cách nguy hiểm.

Âm thanh gõ bàn phím tiếp tục đều đặn, đôi khi nhanh, đôi khi chậm, như thể Minh đang đấu tranh với một điều gì đó khó khăn. Lâm hình dung Minh đang ngồi trước màn hình máy tính, ánh sáng xanh mờ ảo hắt lên khuôn mặt nghiêm nghị và quyến rũ của cậu. Cô bất giác cảm thấy một sự đồng cảm khó giải thích với người em họ này. Cả hai người đều đang sống trong cùng một căn nhà, cùng chia sẻ sự cô đơn của người lớn, cùng mang trong mình những bí mật riêng không thể bày tỏ.

Một lúc sau, tiếng gõ bàn phím dừng hẳn. Thay vào đó là tiếng sột soạt của giấy tờ. Rồi một tiếng động nặng trịch như một vật gì đó bị ném mạnh xuống bàn, tiếp theo là tiếng thở ra dồn dập, đầy sự tuyệt vọng bị kiềm chế.

Lâm tự động ngồi dậy trên giường. Cô không thể lý giải được tại sao mình lại có cảm giác lo lắng mạnh mẽ đến vậy. Có phải Minh đang gặp rắc rối lớn? Có phải bí mật mà cậu đang che giấu là điều gì đó nguy hiểm?

Cô rón rén bước xuống giường, đi đến sát bức tường. Cô áp tai vào đó, cố gắng nghe rõ hơn.

Tiếng động duy nhất còn lại là tiếng hít thở sâu của Minh, rồi một tiếng thì thầm rất nhỏ, không rõ là tiếng nói hay chỉ là tiếng lầm bầm tự trấn an. Cô nghe thấy từ đơn lẻ đó – một từ tiếng Anh, có vẻ là: "No." (Không).

Lâm rụt người lại. Cảm giác tò mò đã biến thành sự bối rối và tội lỗi khi nghe lén. Cô không nên can thiệp vào cuộc sống riêng của Minh. Nhưng đồng thời, cô lại cảm thấy một lực hút mạnh mẽ muốn tìm hiểu, muốn san sẻ gánh nặng đó với cậu.

Sáng hôm sau, Lâm dậy muộn. Cô mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, tóc búi hờ hững. Khi bước ra phòng khách, Minh đã ở đó, ngồi ở bàn ăn.

Minh đã thay đổi hoàn toàn so với hình ảnh căng thẳng cô tưởng tượng đêm qua. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng tôn lên bờ vai rộng, trông hoàn toàn tỉnh táo và bình thản, như thể đêm qua cậu đã có một giấc ngủ ngon lành.

Minh ngẩng đầu lên, nụ cười chuyên nghiệp nhưng ấm áp hơn một chút xuất hiện.

“Chào buổi sáng, chị Lâm. Em có pha cà phê. Chị uống nhé?”

Lâm ngồi xuống đối diện Minh. Khoảng cách của chiếc bàn gỗ dường như không đủ để làm dịu đi sự căng thẳng vô hình giữa họ.

“Cảm ơn em,” Lâm nói, cầm lấy tách cà phê còn nóng. “Em dậy sớm vậy à?”

Minh nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào cô, như thể cậu đang thử thách cô nói ra điều cô đã nghe thấy đêm qua.

“Cũng không hẳn. Em có chút việc phải giải quyết.” Cậu trả lời ngắn gọn.

Lâm không dám hỏi thêm về tiếng động lúc hai giờ sáng. Thay vào đó, cô tập trung vào một chi tiết khác: vết quầng thâm mờ nhạt dưới mắt Minh. Dù cậu cố gắng che giấu bằng sự tỉnh táo, nhưng sự mệt mỏi vẫn còn in hằn.

“Em đang làm dự án lớn nào à?” Lâm hỏi.

Minh hơi chùn vai, một hành động bộc lộ sự căng thẳng mà cậu cố gắng giấu.

“Vâng. Một dự án cá nhân, khá... mạo hiểm.”

Minh dùng từ "mạo hiểm" với một chất giọng trầm hơn, khiến Lâm cảm thấy lòng mình thắt lại.

“Nó khiến em phải thức trắng đêm. Chị nghe thấy tiếng ồn không? Em xin lỗi nếu em làm phiền chị.”

Lâm lắc đầu, ánh mắt cô vô tình lướt xuống bàn tay Minh đang cầm tách cà phê. Bàn tay cậu lớn, với các khớp ngón tay thon dài, và cô nhận ra một điều: chúng đã siết chặt vào thành sứ, lộ ra các gân xanh mảnh mai. Minh đang kìm nén cảm xúc mạnh mẽ.

“Không sao. Chị cũng hay khó ngủ mà.” Lâm nói, lựa chọn giấu đi sự thật rằng cô đã nghe lén. “Có chuyện gì khó khăn, em có thể chia sẻ với chị. Chị có nhiều kinh nghiệm trong việc thất bại.” Cô cười nhẹ, tự giễu chính mình.

Minh ngước nhìn cô. Lần này, ánh mắt cậu không còn vẻ thăm dò, mà là một ánh mắt biết ơn chân thành, xen lẫn sự cảm động hiếm hoi.

“Cảm ơn chị, Lâm.” Minh nói. “Em... em sẽ cân nhắc. Đôi khi, bí mật chỉ cần được chôn chặt thôi.”

Minh đứng dậy, kéo ghế ra. Cậu bước về phía phòng mình. Ngay trước ngưỡng cửa, Minh quay lại. Lần này, nụ cười của cậu dịu dàng hơn, nhưng lại mang theo một lời mời gọi vô hình mà Lâm không thể lý giải.

“Chị cứ thoải mái như ở nhà nhé. À, nếu chị có cần ai đó thức khuya cùng, cứ gọi em.”

Sau đó, Minh đóng cửa phòng lại.

Lâm ngồi lại một mình bên bàn, tách cà phê đã nguội. Cô biết Minh không chỉ mời cô thức khuya để làm việc. Cậu đang mời cô vào thế giới bí mật của cậu, nơi có những tiếng thở dốc và những từ "No" tuyệt vọng. Và cô, người vừa hứa với lòng mình sẽ sống một cuộc đời yên tĩnh, lại đang cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn chấp nhận lời mời đầy rủi ro đó.

Sự gần gũi về mặt địa lý đã tạo ra sự gần gũi về mặt cảm xúc. Ranh giới giữa "anh em họ" và "người bạn tâm sự đêm khuya" đang bắt đầu mờ nhạt một cách nguy hiểm.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×