Sau lời thú nhận áp trán đầy khao khát ở Chương 5, Lâm và Minh đã trở lại phòng riêng của mình, nhưng sự căng thẳng giữa họ đã tăng lên mức không thể chịu đựng nổi. Cả hai đều biết, họ đang đứng trên bờ vực của một quyết định không thể quay đầu.
Đêm đó, Lâm quyết định tắm muộn. Cô muốn gột rửa đi sự bồn chồn đang gặm nhấm tâm trí mình.
Cô bước vào phòng tắm chung, hơi nước nóng đã bắt đầu bốc lên làm mờ gương. Sau khi tắm xong, cô quấn một chiếc khăn tắm mỏng quanh người, mái tóc ướt đẫm nhỏ nước xuống vai. Cô mở cửa phòng tắm, chuẩn bị đi về phòng mình.
Nhưng ngay lúc đó, Minh xuất hiện ở hành lang. Cậu đang đi từ phòng mình ra, tay cầm một cốc nước lớn. Có lẽ cậu cũng vừa thức dậy vì khát, hoặc cũng đang vật lộn với giấc ngủ như cô.
Họ đứng sững ở lối đi hẹp, chỉ cách nhau vài bước chân.
Minh mặc chiếc quần ngủ mỏng, để lộ phần thân trên trần. Ánh sáng lờ mờ từ đèn hành lang hắt lên cơ thể cậu, nhấn mạnh những đường nét săn chắc mà Lâm đã cố gắng phớt lờ suốt những ngày qua. Nước từ tóc Minh nhỏ xuống, hòa lẫn với hơi nước nóng ẩm trong không khí, khiến mọi thứ trông mờ ảo và đầy gợi cảm.
Lâm cảm thấy toàn thân mình nóng ran, mặc dù cô vừa tắm nước nóng. Chiếc khăn mỏng manh quấn quanh người cô giờ đây dường như phản chủ, không đủ sức che đậy sự bối rối và khao khát đang bùng lên.
Minh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt cậu không hề giấu giếm sự đánh giá. Ánh mắt đó lướt qua vai trần cô, dừng lại ở chiếc khăn đang bó sát cơ thể cô vì ướt.
“Chị… Lâm.” Giọng Minh khàn đặc, gần như là một tiếng rên rỉ. Cậu đánh rơi cốc nước trên tay, nước đổ lênh láng trên sàn gỗ nhưng cả hai đều không hề để ý.
Sự ngại ngùng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một sự kích thích nguyên thủy đến từ việc bị bắt gặp trong tình trạng dễ bị tổn thương nhất.
Lâm biết mình nên quay đi, nên nói một câu xin lỗi rồi chạy biến. Nhưng đôi chân cô như bị đóng đinh xuống sàn.
Minh bỏ lại ly nước đổ vỡ. Cậu bước tới một bước.
“Minh, em...” Lâm lắp bắp, cố gắng gọi tên cậu như một lời cảnh báo cuối cùng.
Nhưng Minh không dừng lại. Cậu tiến thêm bước thứ hai, khoảng cách đã gần đến mức cô có thể nhìn thấy từng sợi mi cong trên mắt cậu. Mùi hương gỗ đàn hương nồng nàn hơn bao giờ hết.
Minh giơ tay lên, không phải để chạm vào cô, mà là đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc ướt đang dính vào gáy cô. Ngón tay cậu lướt qua làn da nhạy cảm, và Lâm rùng mình theo phản xạ.
“Đừng chạy trốn khỏi em nữa,” Minh thì thầm, hơi thở cậu phả vào tai cô, nóng rực. “Em đã cố gắng suốt mấy ngày nay.”
Cậu không nói về công việc, không nói về sự phản bội. Cậu đang nói về sự khao khát không thể chối cãi giữa họ.
Lâm nhắm mắt lại. Cô cảm thấy sự thử thách bản thân đã đến giới hạn. Sự cô đơn, sự kết nối tinh thần, và sự hấp dẫn thể xác – tất cả đều hội tụ tại khoảnh khắc này.
“Chị không chạy trốn,” Lâm đáp lại, giọng cô khàn đi vì cảm xúc dâng trào. “Chị chỉ là... sợ hãi.”
Minh nở một nụ cười mờ ám, một nụ cười đã đánh bại mọi rào cản luân lý. Cậu dùng bàn tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên eo cô, kéo cô sát vào người mình. Không có sự ép buộc thô bạo, mà là một sự cảm nhận tuyệt đối.
“Sợ hãi điều gì?” Minh hỏi.
Cậu không đợi câu trả lời. Minh cúi xuống, đầu cậu chạm nhẹ vào cằm cô, rồi từ từ, cậu đặt một nụ hôn đầu tiên lên môi cô.
Đó không phải là một nụ hôn dục vọng quá mức, mà là một nụ hôn nghiền ngẫm, từ tốn, chứa đựng tất cả sự kìm nén và những lời thú nhận chưa nói ra trong suốt những đêm thức khuya. Môi cậu mềm mại nhưng kiên quyết, như đang xác nhận một sự thật mà cả hai đã biết từ lâu.
Lâm không thể kháng cự. Sự ấm áp, mùi hương, và sự tiếp xúc này là điều cô đã vô thức tìm kiếm. Cô hít thở trong nụ hôn đó, để mặc cho chiếc khăn tắm mỏng manh trở nên vô nghĩa trong vòng tay cậu.
Họ đứng như vậy một lúc lâu, trong hành lang tối om, chỉ có tiếng tim đập dồn dập của cả hai làm bằng chứng cho sự vượt rào không thể kiểm soát này.
Cuối cùng, Minh nhẹ nhàng tách môi khỏi cô, trán vẫn tựa vào trán cô.
“Em xin lỗi,” Minh nói, nhưng trong mắt cậu không có chút hối hận nào. “Em không thể chịu đựng được nữa.”
Lâm đưa tay ôm lấy cổ cậu, kéo cậu lại gần một lần nữa. Cô không muốn nói gì. Hành động này đã trả lời tất cả.