chung nhà với em họ

Chương 5: Cảm Giác Ghen Tuông Nhẹ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự thân thiết bí mật của Lâm và Minh tiếp tục phát triển trong tuần đó. Phòng khách biến thành khu vực trò chuyện muộn, nơi họ chia sẻ những câu chuyện về công việc, nỗi sợ hãi, và cả những ước mơ bị trì hoãn. Họ trở thành kẻ an ủi vô danh của nhau, chỉ dám thể hiện sự yếu đuối khi có người kia ở bên.

Sự va chạm ở nhà bếp không còn lặp lại, nhưng mỗi khi họ ngồi gần nhau, Lâm vẫn cảm nhận được sức nóng vô hình từ Minh.

Đến cuối tuần, Lâm nhận được một tin nhắn từ đồng nghiệp cũ, Quang. Anh ta đề nghị một cuộc hẹn ăn tối để thảo luận về một cơ hội hợp tác mới. Lâm quyết định đồng ý. Cô cần một sự phân tâm, và cũng là cơ hội để chứng minh với bản thân rằng cô vẫn có thể kết nối với thế giới bên ngoài bức tường phòng ngủ này.

Chiều Thứ Bảy

Lâm chuẩn bị đi hẹn. Cô mặc một chiếc váy đen đơn giản nhưng sang trọng, trang điểm nhẹ nhàng. Cô đứng trước gương, cảm thấy một chút hồi hộp và phấn khích sau thời gian dài tự cô lập.

Minh bước ra khỏi phòng đúng lúc Lâm đang xịt nước hoa. Cậu dừng lại, nhìn Lâm từ đầu đến chân. Ánh mắt Minh khác lạ hơn bình thường. Nó không phải là sự ngưỡng mộ thầm kín, mà là một sự săm soi khó hiểu.

“Chị đi đâu mà trông khác thế?” Minh hỏi, giọng cậu nghe lạnh một cách bất thường.

Lâm cố gắng cười tự nhiên. “Chị có một cuộc hẹn ăn tối. Về công việc thôi.”

“Công việc?” Minh nhíu mày. “Ăn tối vào tối thứ Bảy? Trông chị như đang đi hẹn hò vậy.”

“Là công việc và cả xã giao nữa, Minh ạ. Anh ấy là Quang, đồng nghiệp cũ của chị.” Lâm cảm thấy bị chất vấn, và điều đó làm cô hơi khó chịu. “Em sao thế?”

Minh tiến lại gần Lâm. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, và Lâm cảm thấy như cậu đang muốn nhìn xuyên thấu tâm hồn cô.

“Chị không cần phải ra ngoài tìm kiếm sự thoải mái đâu.” Minh nói, giọng cậu trầm và thì thầm, đủ để chỉ có hai người nghe thấy. “Chị biết em luôn ở đây, sẵn sàng lắng nghe bất cứ điều gì chị muốn nói.”

Đây là lời tuyên bố quyền sở hữu một cách gián tiếp. Lâm nhận ra sự ghen tuông ngây ngô và vô lý đang bùng lên trong Minh. Mặc dù mối quan hệ của họ không có tên, cậu vẫn không muốn cô tìm kiếm sự thân mật (dù là xã giao) từ người đàn ông khác.

“Minh, em đừng nghĩ quá nhiều. Chị cần phải tiếp tục cuộc sống của mình. Em cũng vậy.” Lâm nhẹ nhàng rút lui. “Chị đi đây. Chị sẽ về trước 10 giờ.”

Minh không nói gì, chỉ đứng lặng nhìn Lâm xỏ giày cao gót. Cậu không chúc cô may mắn, không hỏi về địa điểm. Chỉ là một cái cau mày sâu sắc và một sự im lặng gay gắt.

Khi Lâm mở cửa bước ra, Minh bất ngờ gọi.

“Nếu có chuyện gì xảy ra... nếu anh ta có ý đồ gì, hãy gọi cho em ngay lập tức.” Giọng cậu mang một sự kiểm soát gần như hung hăng.

“Chị biết rồi.” Lâm đáp, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy lúng túng và bối rối. Cô vừa trải nghiệm một khía cạnh hoàn toàn mới của Minh: sự bảo vệ đầy đam mê nhưng cũng rất vô lý.

Cuộc hẹn diễn ra không như mong muốn.

Quang là một người đàn ông thành đạt, lịch thiệp, nhưng Lâm nhận ra mình đã quá quen với sự thẳng thắn, thâm trầm và có phần nguy hiểm của Minh.

Ngồi ăn tối cùng Quang, Lâm thấy mình không ngừng so sánh anh ta với người em họ đang ở nhà.

Quang nói về những hợp đồng lớn - Lâm nhớ Minh đã im lặng lắng nghe câu chuyện về sự phản bội của cô. Quang khen chiếc váy của cô - Lâm nhớ lại ánh mắt Minh, cái nhìn săm soi đầy ghen tuông nhưng cũng chứa đựng sự ngưỡng mộ không lời. Quang chạm nhẹ vào tay cô khi kể chuyện - Lâm nhớ lại bàn tay ấm nóng, trấn an của Minh khi đặt lên tay cô trong đêm khuya.

Lâm nhận ra, sau một tuần sống trong tâm bão cảm xúc với Minh, những mối quan hệ bình thường đã trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Cô kết thúc cuộc hẹn sớm, lấy cớ mệt mỏi.

9:30 Tối – Trở Về Nhà

Lâm bước vào căn hộ, cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ khi được trở về. Căn nhà tối om. Lâm nghĩ Minh đã ngủ.

Nhưng khi cô vừa cởi giày, một cánh cửa khẽ mở. Minh bước ra từ căn bếp, nơi cậu đang pha một ly trà. Cậu vẫn mặc chiếc áo hoodie, và Lâm nhận ra cậu đã thức đợi cô.

“Về rồi à?” Minh hỏi, giọng vẫn hơi lạnh, nhưng có một sự quan tâm sâu sắc không thể che giấu.

“Ừ, xong rồi.” Lâm đến gần bàn bếp, tựa vào đó.

“Thế nào?” Minh hỏi, không nhìn cô, chỉ tập trung vào ly trà.

“Không có gì đặc biệt. Chỉ là một bữa tối xã giao. Chị nghĩ... anh ấy không phải mẫu người chị muốn hợp tác lâu dài.”

Nghe Lâm nói vậy, Minh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Một nụ cười thoải mái và bí ẩn thoáng qua trên môi cậu.

“Tốt thôi,” Minh nói, sự căng thẳng trong giọng nói cậu biến mất. “Thế là chị vẫn còn nguyên vẹn.”

Lâm cảm thấy một cơn sóng bất mãn dâng lên trong lòng. Cậu ta đang vui mừng vì cô đã không tìm được ai khác?

“Em đang làm gì vậy, Minh?” Lâm hỏi, cô bước một bước, thu hẹp khoảng cách. “Em không có quyền tỏ ra khó chịu hay ghen tuông vì chuyện chị đi ăn tối với ai đó. Em đang mong đợi điều gì từ chị?”

Minh đặt ly trà xuống, thở dài. Cậu tiến lại gần Lâm, khoảng cách giữa họ lại trở nên nguy hiểm.

“Em không mong đợi điều gì cả, chị Lâm. Chính điều đó mới là vấn đề.” Minh thì thầm, đôi mắt cậu sâu thẳm và chân thật. “Chị là người duy nhất ở đây thấy được sự yếu đuối của em. Chị là người duy nhất em có thể... tin tưởng tuyệt đối ngay lúc này.”

“Và em nghĩ em cũng là người duy nhất có thể thấy được sự yếu đuối của chị.”

Minh đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo chiếc kẹp tóc đang giữ mái tóc Lâm. Tóc cô buông xuống vai, và hơi ấm của Minh bao trùm lấy cô.

“Khi em thấy chị đi với người khác, em nhận ra em không muốn mất đi sự kết nối này.” Giọng Minh khàn đặc lại. “Em không thể chấp nhận việc chị đi tìm kẻ an ủi khác khi em đang ở ngay đây, ngay bên cạnh chị.”

Minh nghiêng người tới, không phải để hôn, mà chỉ để áp trán cậu vào trán cô.

Sự gần gũi này mãnh liệt hơn cả một nụ hôn. Nó là sự thú nhận câm lặng về một cảm xúc cấm kỵ.

“Chị đã về rồi.” Lâm nói khẽ. “Chị không đi đâu cả.”

“Đừng đi nữa.” Minh đáp lại bằng một giọng nài nỉ, khẽ cử động đầu, khiến má cậu chạm nhẹ vào má cô.

Khoảnh khắc đó, Lâm biết mối quan hệ "anh em họ" này đã bị đốt cháy hoàn toàn. Họ chỉ còn là một người đàn ông và một người phụ nữ đang tìm kiếm sự cứu rỗi lẫn nhau.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×