Làng Yên Vân đang vào mùa cắt lúa, mùi rơm mới thơm ngái khắp lối. My đứng giữa sân trường, ngước nhìn trời xanh thẳm, lòng nhẹ như mây. Sau tất cả, cô đã chọn ở lại, chọn tình yêu – và cô chưa từng hối hận.
Nhưng sự bình yên đôi khi chỉ là chiếc khăn phủ lên cơn giông.
—
Chiều thứ năm, khi My đang ngồi soạn giáo án thì tiếng gọi khẽ vang lên:
— “Cô giáo My ơi… có người tìm cô ngoài cổng trường.”
Cô bước ra. Một người phụ nữ đang đứng đợi – cao, gầy, tóc búi gọn, mặc áo sơ mi nhạt màu. Gương mặt không có gì nổi bật, nhưng ánh mắt… lại khiến tim My khẽ lạnh.
— “Chào cô. Tôi là An.”
— “Chào chị. Chị tìm tôi có chuyện gì?”
An mỉm cười nhẹ:
— “Tôi muốn gặp Minh. Mà nghe nói anh ấy là chồng cô.”
Tim My khựng lại.
— “Chị là ai?”
— “Tôi là… người yêu cũ của Hải.”
My nhíu mày:
— “Hải nào ạ?”
An thở dài:
— “Bạn thân cũ của Minh.”
—
Tối đó, khi My kể lại, Minh thoáng sững người.
— “An… An tìm em?”
— “Chị ấy nói từng là hôn thê của anh Hải. Và có điều muốn nói với anh.”
Minh ngồi thinh lặng. Rồi anh đứng dậy, đi ra phía sau nhà. Một lúc sau, anh quay lại, trên tay là chiếc khăn vải thô, cũ kỹ. Thêu tên “Hải” bằng chỉ đỏ đã bạc.
— “Anh từng giữ nó khi tiễn Hải đi lính. Mười năm rồi… tưởng cậu ấy đã chết.”
—
An quay lại gặp Minh vào sáng hôm sau.
Cô ngồi trên băng ghế đá ngoài hiên, tay vẫn đặt nhẹ trên chiếc túi xách vải. Minh pha trà, rót ra chén, nhưng không chạm vào.
An mở lời:
— “Tôi với Hải từng đính hôn. Nhưng trước ngày cưới một tháng, anh ấy nhập ngũ. Sau đó, mất tích.”
Minh gật nhẹ:
— “Anh cũng tưởng vậy. Cả năm sau không ai tìm được Hải.”
An siết tay:
— “Nhưng anh sai rồi. Hải không chết. Anh ấy bị thương nặng, mất trí nhớ, được một đoàn cứu trợ nước ngoài đưa đi điều trị.”
Tim My đập thình thịch khi đứng nghe sau cửa.
An rút ra một tấm ảnh: Một người đàn ông râu quai nón, đôi mắt sâu thẳm, vết sẹo dài chạy dọc từ cổ xuống xương quai xanh.
Minh chết lặng:
— “Đó là… Hải?”
— “Anh ấy sống sót. Nhưng không còn nhớ gì. Mãi ba năm sau mới hồi phục một phần, nhưng khi tôi tìm tới thì… anh đã không muốn quay lại. Hải bảo, anh không còn là Hải trước đây nữa.”
—
My bước ra:
— “Chị An, vậy giờ chị muốn gì ở Minh?”
An nhìn thẳng vào mắt cô:
— “Tôi muốn nhờ Minh nói với Hải một điều… rằng người xưa vẫn chờ.”
Không khí đặc lại. Những tiếng gió luồn qua khung cửa như rít nhẹ.
—
Tối hôm ấy, Minh kể My nghe tất cả.
Hải là bạn thân nhất của anh, từng hứa sẽ mở xưởng gỗ chung. Nhưng khi Hải nhập ngũ, Minh rơi vào trầm cảm, sự nghiệp tan vỡ, mẹ bỏ đi. Chính sự mất mát ấy khiến Minh thay đổi, tìm về làng, bắt đầu lại với đôi bàn tay trắng.
— “Anh từng nghĩ… nếu Hải còn sống, liệu anh có đủ can đảm để nhìn cậu ấy vào mắt?”
My tựa đầu vào vai anh:
— “Giờ anh phải đủ. Vì cậu ấy đã trở lại – không phải để đòi gì, mà để nghe một câu nói từ bạn cũ.”
—
Sáng hôm sau, Minh đi xe máy lên huyện, đến nơi Hải đang được chăm sóc tại một viện dưỡng thương – người đàn ông trong ảnh. Hải nhìn Minh, không nhận ra. Nhưng khi Minh rút chiếc khăn thêu tên ra, đôi mắt Hải rưng rưng.
Minh ngồi cạnh, nắm lấy tay bạn:
— “Tao là Minh. Mày từng nói: ‘Nếu một ngày không còn ai nhớ mày là ai, thì tao sẽ là người cuối cùng kể lại cho mày nghe.’”
Hải rơi nước mắt. Bàn tay khẽ run.
An đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn hai người bạn cũ nắm tay nhau trong ánh sáng mờ của một buổi sáng mùa đông.
—
Trở về, My đang đợi Minh trước cổng.
Không hỏi.
Chỉ nắm lấy tay anh, và cùng nhau bước vào căn nhà gỗ quen thuộc.
—
Đêm ấy, Minh viết một lá thư, bỏ vào phong bì, gửi lại cho Hải. Trong thư, anh kể về làng Yên Vân, về căn nhà cũ, về người vợ là cô giáo làng tên My – và về những ngày họ từng sống, từng mất mát, từng yêu.
Cuối thư, anh viết:
“Dù mày không nhớ hết, thì tao sẽ nhớ giúp mày. Dù mày chọn quên, tao vẫn sẽ gọi mày là bạn, đến suốt đời.”
—
Ba tuần sau, An quay lại. Trên tay là hộp gỗ nhỏ.
— “Hải nhờ tôi gửi lại cho anh. Là chiếc vòng cổ khắc tên hai người.”
Minh mở hộp. Bên trong là chiếc mặt dây chuyền bằng gỗ, khắc dòng chữ nguệch ngoạc: “Minh – Hải. 2007”.
Anh cầm lên, nắm chặt.
—
Khi An lên xe rời làng, My nắm lấy tay Minh:
— “Anh ổn chứ?”
— “Anh ổn. Vì quá khứ đã được chôn cất đàng hoàng.”
—
Tối hôm đó, họ ngồi bên hiên nhà, cùng nhìn lên trời sao.
Gió vẫn thổi, nhưng lòng đã yên.