Chúng Ta Của Những Ngày Không Còn Nhau

Chương 14: Bão Lòng Từ Thành Phố


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa đông về sớm, gió len qua từng khe cửa, lùa vào căn nhà gỗ nhỏ nơi vợ chồng My – Minh sống những tháng ngày bình yên sau bao sóng gió. Nhưng bão lớn không bao giờ báo trước.

Một chiều chủ nhật, khi My đang phơi quần áo ngoài sân, một chiếc ô tô đen dừng ngay cổng. Cô chưa kịp nhận ra người ngồi trong, thì cánh cửa xe bật mở, và từ đó bước ra… một người đàn bà khoảng năm mươi tuổi, mặc vest sang trọng, giày cao gót, tay xách túi hàng hiệu.

— “My. Lâu rồi không gặp.”

Cô khựng lại. Gương mặt đó không lẫn đi đâu được.

— “Dì Thảo…”

Dì là em gái mẹ My, người từng sống tại Sài Gòn, không thân thiết lắm nhưng từng có thời gian chăm My vài năm đầu đại học. My chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp dì ở Yên Vân – càng không phải ngay trước cổng nhà vào lúc này.

Minh từ trong nhà bước ra, khẽ gật đầu chào. Thảo nhìn anh từ đầu tới chân, ánh mắt không giấu nổi sự đánh giá.

— “Cháu là Minh?”

— “Dạ, chào dì.”

— “Ừm.”

Thảo không cười, cũng không lạnh lùng. Chỉ đơn giản như một người bước ra từ một thế giới khác – và mang theo điều gì đó My không dám nghĩ tới.

Sau khi dùng xong chén trà, Thảo nói thẳng:

— “Dì không lòng vòng. Dì về đây vì có một cơ hội muốn dành cho My.”

My và Minh nhìn nhau.

— “Trường quốc tế Thăng Long đang tìm giáo viên Việt ngữ giỏi để phát triển chương trình đào tạo song ngữ. Dì đã đề cử cháu. Họ đọc hồ sơ, xem thành tích và rất ấn tượng. Nhưng có một điều kiện…”

My nuốt khan:

— “Là gì ạ?”

— “Cháu phải sống ở Sài Gòn. Và… đi một mình.”

Không khí trong phòng lập tức nặng trĩu.

Minh rót thêm nước, tay anh khẽ run. My thì cố giữ bình tĩnh.

— “Dì biết cháu mới cưới, nhưng đây là bước ngoặt sự nghiệp. Đừng nói với dì rằng cháu chưa từng mơ tới một môi trường giáo dục hiện đại, với mức lương gấp mười lần ở làng này.”

— “Cháu không phải không mơ, nhưng…”

— “Không nhưng gì cả. Cơ hội chỉ đến một lần. Đừng vì cảm xúc mà chôn vùi cả đời mình vào xó làng.”

Lời Thảo như mũi dao lạnh. Minh im lặng, rồi đứng dậy ra ngoài hiên.

Tối hôm đó, My không ngủ được.

Minh ngồi ở bàn gỗ, vẽ bản thiết kế kệ sách cho lớp học mới. Ngọn đèn bàn nhỏ hắt ánh vàng lên gương mặt anh – gầy, nhưng cứng cáp.

— “Anh nghĩ em nên đi?” – cô hỏi khẽ.

Minh không ngẩng lên.

— “Anh không nghĩ. Nhưng nếu em cần, anh sẽ không cản.”

— “Em sợ đi rồi… không về được nữa.”

— “Nếu tình yêu là thật, thì dù xa nhau bao lâu, em vẫn quay lại. Còn nếu em không về… tức là em không thuộc về nơi này.”

Câu nói khiến My chết lặng.

Sáng hôm sau, My ngồi một mình trong lớp, nhìn lũ học trò cười đùa mà lòng nặng trĩu.

Cô thấy rõ hình ảnh bản thân: một cô giáo giản dị, mặc áo dài trắng ngồi giữa bức tường sơn vôi cũ, bụi phấn vương trên tóc. Nhưng bên tai vẫn văng vẳng tiếng dì Thảo: “Trường quốc tế. Lương mười mấy triệu. Tương lai rộng mở…”

Giữa những câu chữ bảng đen, cô nhìn thấy… hai con đường.

Cô xin nghỉ ba ngày, lấy lý do về quê mẹ thăm bệnh.

Minh không hỏi. Anh chỉ chuẩn bị cho cô túi áo ấm, chai nước và gói kẹo bạc hà – thứ cô hay ngậm khi đi xe đường dài.

Khi tiễn cô ra xe, anh chỉ nói:

— “Anh chờ em.”

Ba ngày ở thành phố như một cơn mộng. My được mời vào thăm trường Thăng Long – nơi tòa nhà cao tầng, lớp học lắp kính, học sinh mặc đồng phục chỉn chu, môi trường hiện đại, đồng nghiệp giỏi giang, và… mức lương khởi điểm 25 triệu/tháng.

Buổi tối, dì Thảo đưa cô đi ăn nhà hàng, đặt sẵn căn hộ mẫu, thậm chí lên kế hoạch giảng dạy ba tháng tới.

— “Chỉ cần cháu gật đầu, thứ hai cháu bắt đầu ký hợp đồng.”

My im lặng. Cô ra ban công, nhìn thành phố sáng rực. Bên dưới là dòng xe ồn ào, lấp lánh như bầu trời bị lật ngược.

— “Tại sao con không thấy vui?”

Tiếng My lạc đi giữa tiếng còi xe.

Đêm đó, My gọi điện cho Minh. Anh bắt máy rất nhanh, như thể vẫn chờ từng giây.

— “Anh đang làm gì đó?”

— “Làm kệ cho thư viện trường. Mấy đứa học trò nhờ.”

— “Chắc lạnh lắm…”

— “Ừ. Nhưng nhớ em, thấy ấm rồi.”

Câu nói ấy… khiến cô khóc.

Sáng hôm sau, My từ chối ký hợp đồng.

Dì Thảo sửng sốt:

— “Cháu từ chối vì cái làng Yên Vân đó? Vì thằng thợ mộc đó?”

— “Không. Cháu từ chối vì cháu biết mình là ai, và mình muốn gì.”

Thảo tức giận:

— “Cháu dại rồi. Đời con gái không có nhiều lần lựa chọn đâu.”

My mỉm cười:

— “Cháu biết. Nên cháu chọn kỹ. Và cháu chọn về nhà.”

Chiều hôm đó, xe dừng trước cổng làng. My xuống xe, thấy Minh đang ngồi đẽo gỗ dưới mái hiên.

Anh ngẩng lên. Không nói gì. Chỉ đứng dậy, mở cổng.

Cô bước vào. Không hành lý, không gói quà. Chỉ có trái tim đầy xác tín.

— “Em về rồi.”

— “Anh biết em sẽ về.”

Họ không cần ôm. Không cần hôn.

Chỉ cần ngồi bên nhau, tay nắm tay. Gió đầu đông lại về, thổi tung tà áo dài trắng. Nhưng lần này, gió không thể cuốn đi người con gái ấy thêm lần nào nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!