Đêm thành phố A lạnh lẽo hơn thường lệ, như để chào đón một cơn bão đã ngủ quên quá lâu.
Tầng cao nhất của khách sạn Hoàng Gia sáng rực như một ngọn hải đăng giữa biển người. Đêm nay, toàn bộ giới truyền thông, nhà đầu tư, ngôi sao, người mẫu, đạo diễn đều đổ về đây – bữa tiệc mừng kỷ niệm 10 năm thành lập Tập đoàn Giải trí Tinh Thần – đế chế giải trí số một quốc nội.
Trên thảm đỏ lộng lẫy, những ngôi sao ăn mặc xa hoa lần lượt bước vào, ánh đèn flash chớp nháy liên tục, tiếng phóng viên hò hét không ngớt.
Nhưng giữa những âm thanh hỗn loạn ấy, tất cả bỗng chững lại trong một khoảnh khắc.
Một chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen tuyền dừng lại trước sảnh. Cửa xe mở ra, một đôi chân dài thon thả bước xuống. Không vệ sĩ, không trợ lý, không ồn ào. Chỉ một bóng dáng, nhưng đủ khiến cả không gian như chao đảo.
Cô mặc một chiếc váy dạ hội đen tuyền, vai trần gợi cảm, phần eo cắt xẻ táo bạo mà tinh tế. Làn da trắng như tuyết nổi bật trong ánh đèn vàng ấm, mái tóc dài uốn nhẹ buông lơi, môi đỏ như máu. Nhưng thứ khiến người ta không dám tiến lại gần là ánh mắt – thứ ánh nhìn lạnh như băng tuyết giữa tháng Chạp.
Trình Thiên Lam.
Đám đông chết lặng. Một số người tưởng mình hoa mắt. Một vài phóng viên sững sờ đến mức không kịp đưa máy ảnh lên.
Cái tên ấy từng là giấc mộng của cả showbiz. Từng là diễn viên xuất sắc nhất, người mẫu hot nhất, là cái tên hái ra vàng trên mọi mặt báo. Nhưng cũng là người đã biến mất không một lời giải thích trong một scandal chấn động năm năm trước.
Cô từng bị gán danh “hồ ly phá hoại gia đình”, bị truyền thông xé xác, bị nhãn hàng huỷ hợp đồng, bị người người mắng nhiếc là “kẻ thứ ba không biết xấu hổ”. Ngày cô biến mất, không một ai đứng về phía cô.
Không một ai – kể cả người đàn ông cô từng yêu đến khắc cốt ghi tâm.
**
Tầng hai, khu vực VIP, Lục Hàn Dịch đứng lặng bên lan can, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén rơi xuống sảnh lớn.
Ánh nhìn ấy vốn dĩ từ trước đến nay chưa từng dao động.
Cho đến lúc này.
Cho đến khi hình bóng ấy lại một lần nữa xuất hiện – trong dáng vẻ hoàn toàn khác.
Năm năm trước, cô rơi lệ, khóc đến nghẹn lời trước mặt hắn, hỏi:
“Vì sao anh không tin em?”
Hắn chỉ lạnh nhạt nói:
“Vì tôi thấy cô nằm trên giường của đàn ông khác.”
Câu nói ấy, dù sau này phát hiện ra sự thật – dù biết chính hắn là con rối trong tay người khác – vẫn không thể rút lại.
Hắn cứ nghĩ, cô sẽ không bao giờ trở lại. Hắn thậm chí dùng mọi cách để tìm cô, nhưng không một dấu vết.
Vậy mà bây giờ, cô lại ung dung bước vào thế giới của hắn – đẹp đẽ hơn, mạnh mẽ hơn, lạnh lẽo hơn… và xa lạ đến nghẹt thở.
“Cô ấy… thật sự trở lại rồi.” – Hắn siết chặt ly rượu vang đến mức thủy tinh rạn nứt.
**
Ở sảnh tiệc, một nữ MC nổi tiếng bước đến chặn lối: “Xin hỏi quý cô... hình như cô không có trong danh sách khách mời?”
Trình Thiên Lam không trả lời ngay. Cô khẽ nghiêng đầu, ánh nhìn như xoáy thẳng vào mắt đối phương. Không tức giận, không ngạo nghễ, chỉ là một loại khí thế bẩm sinh của kẻ đứng trên đỉnh cao.
Cô chậm rãi rút ra một tấm thiệp đen, đưa ra trước mắt nữ MC.
“LAM Entertainment. Trình Thiên Lam – Chủ tịch kiêm CEO.”
Chỉ một câu, toàn bộ không gian im phăng phắc.
Không ai ngờ tới – người phụ nữ vừa bước ra khỏi vực thẳm năm xưa – lại chính là người đứng sau công ty giải trí mới nổi gây chấn động suốt hai năm gần đây. Một đế chế đang trực tiếp đe dọa vị thế của Tập đoàn Tinh Thần.
Từng ánh mắt quay sang nhìn nhau – không còn là ánh nhìn khinh bỉ năm xưa – mà là sự kinh sợ và dè chừng.
Vài nhà đầu tư lặng lẽ rút điện thoại. Một số người trong giới truyền thông bắt đầu lật lại hồ sơ scandal năm ấy. Lần đầu tiên sau nhiều năm, họ nhận ra mình có thể… đã hiểu lầm.
**
Trình Thiên Lam bước đi giữa biển người đang tách ra nhường đường như nước gặp đá.
Cô ngẩng đầu, dừng lại ngay chính giữa sảnh lớn, ngước mắt nhìn lên tầng hai – nơi ánh mắt ấy vẫn chưa rời khỏi cô lấy một giây.
Bốn mắt giao nhau.
Không một lời chào hỏi.
Chỉ là hai con người – một người đứng trên cao nhìn xuống – một người đứng dưới đáy từng nhìn lên – nay đã đổi chỗ.
Cô cong môi, nụ cười không đến được mắt.
“Lục tổng,” cô cất giọng, vang vọng khắp khán phòng, “Không ngờ tôi trở về khiến anh mất bình tĩnh đến vậy.”
Lục Hàn Dịch không đáp, nhưng ánh mắt ấy – đầy kìm nén, đầy trốn tránh – không thể che giấu được sự hối hận và chấn động sâu trong đáy mắt.
Trình Thiên Lam quay người, bước tiếp, từng bước như giẫm lên trái tim hắn.
---------------------------------------------------------------------------------“Tôi không còn là người năm xưa nữa, Lục Hàn Dịch.” “Tôi đến đây... để đòi lại tất cả những gì anh từng nợ tôi.”