Tầng 58 khách sạn Hoàng Gia, 23h45 Ánh đèn pha lê chao nghiêng trên trần, rọi xuống sàn đá cẩm thạch phản chiếu những chiếc giày gót nhọn, vest sang trọng, tiếng ly va chạm khẽ vang giữa tiếng cười nhạt và những toan tính ngầm.
Trình Thiên Lam ngồi im trên chiếc ghế bọc da cạnh cửa kính sát sàn. Ly rượu vang trong tay cô lắc nhẹ, chất lỏng đỏ như máu xoay vòng, phản chiếu đôi mắt sâu không đáy của cô.
Những người từng quen biết cô năm xưa đều không dám tiến đến. Có người giả vờ không nhận ra, có kẻ liếc trộm, có kẻ quay đầu bỏ đi. Không ai đủ can đảm chạm vào một vết thương mà họ từng góp tay khắc sâu.
Và người từng đâm nhát dao chí mạng nhất – Lục Hàn Dịch – vẫn đang nhìn cô từ tầng hai.
Hắn đã đứng đó hơn một giờ đồng hồ.
**
“Cô Trình,” một giọng nói vang lên phía sau.
Trình Thiên Lam quay lại, ánh nhìn lạnh như băng.
Một người đàn ông trung niên, đeo kính vàng, mặc vest sẫm màu. Gương mặt ông ta là kiểu mặt mà người trong nghề nhìn một cái là biết – kẻ quyền lực sau hậu trường. Vừa đạo diễn, vừa đầu tư, vừa là tay môi giới "màu xám" – Hứa Thế Vinh.
“Hôm nay là lần đầu tôi thấy người phụ nữ khiến cả giới đầu tư và giới truyền thông cùng im lặng. Cô đúng là rất khác xưa.”
“Chúng ta có quen sao?” – cô hỏi, tay vẫn lắc rượu.
“Cô từng từ chối một bộ phim của tôi, năm đó, nhớ không?” – ông ta cười, nhưng mắt không cười.
Thiên Lam đặt ly rượu xuống bàn, nghiêng đầu: “Bộ phim ‘Thiên Dục’?”
“Phải. Tôi đề cử cô làm nữ chính, nhưng Lục Hàn Dịch đã thay cô bằng một diễn viên khác chỉ sau một đêm. Chậc, chuyện cũ... không nên nhắc lại.”
Cô bật cười.
“Ông nói đúng. Nhưng tôi lại thích nhắc lại.” “Càng nhớ rõ mình từng bị phản bội thế nào, tôi càng biết... mình nên ra tay tàn nhẫn đến đâu.”
Hứa Thế Vinh nhướng mày, rồi lùi lại một bước, không nói thêm gì.
**
Ở tầng hai, trợ lý Giản Trình nghiêng đầu nói nhỏ: “Lục tổng, chúng ta phải tính chuyện Murada sớm. LAM Entertainment vừa giành quyền sản xuất bộ phim ‘Hải Cốt’ – tác phẩm điện ảnh chiến lược mà anh đầu tư suốt 8 tháng.”
Lục Hàn Dịch siết chặt lan can.
'Hải Cốt' là bom tấn được kỳ vọng mở ra kỷ nguyên điện ảnh mới tại châu Á, tổng vốn đầu tư lên đến 300 triệu USD. Giờ đây, toàn bộ tài nguyên, kịch bản và nhà phát hành quốc tế đều đã nghiêng về phía LAM.
Tức là – về phía Trình Thiên Lam.
“Tôi không nghĩ... cô ấy chỉ muốn trả thù tình cảm,” Giản Trình thận trọng, “Cô ấy đang đánh vào mạch máu tài chính.”
Lục Hàn Dịch không đáp, nhưng cặp mắt sâu như đáy vực đã sớm tối lại.
**
23h58.
Tiệc tàn. Người dần rút. Nhưng một cái bóng vẫn đứng nơi bãi đỗ xe – chờ ai đó.
Trình Thiên Lam bước ra. Tiếng giày cao gót gõ từng tiếng lên sàn bê tông lạnh lẽo.
Đèn trần chớp nhẹ. Cô dừng lại, vì một giọng nói quá quen thuộc vang lên sau lưng:
“Em sống có tốt không?”
Không phải giọng trầm lãnh đạm như trước. Mà khàn khàn, gần như nghẹn lại.
Cô quay đầu. Ánh mắt va vào đôi mắt mà năm năm trước cô từng say mê đến ngu muội.
Lục Hàn Dịch đứng đó – không áo khoác, chỉ một chiếc sơ mi xám bị gió đêm thổi bay vạt áo. Ánh mắt hắn không còn lạnh như trước, mà nhuốm màu hoảng loạn kìm nén.
Cô bật cười: “Câu hỏi hay. Nhưng... vô nghĩa.”
“Anh đã tìm em suốt ba năm,” hắn tiến đến, từng bước nặng nề như dẫm lên chính tim mình, “Khi biết em mất tích ở nước ngoài, anh đã nghĩ... em đã chết.”
Cô nhướng mày. “Và anh buồn?”
“Không. Anh muốn tự tay kéo em về.”
“Như cách anh từng tự tay đẩy tôi xuống đáy vực năm đó?” – cô lạnh lùng cắt lời.
Hắn im lặng.
Hắn nhớ đêm đó – cái đêm kinh hoàng mà hắn nhận được một video clip: cô, trên giường, với đạo diễn Trình Vỹ – gã đàn ông nổi tiếng bệnh hoạn và vô liêm sỉ. Clip được quay mờ, nhưng chỉ cần vài giây, hắn tin sái cổ.
Hắn đến thẳng khách sạn, xông vào phòng, thấy cô đang bối rối trong áo choàng. Trình Vỹ nằm mê man vì thuốc. Hắn không cho cô cơ hội giải thích, chỉ buông một câu:
“Thì ra cô cũng giống bọn họ.”
Cô đuổi theo trong cơn mưa. Khóc đến khản giọng. Gào tên hắn. Nhưng hắn không quay đầu.
**
“Tôi từng nghĩ,” Thiên Lam nói chậm rãi, “Chỉ cần yêu đủ, thì có thể vượt qua mọi thứ. Nhưng tôi đã sai.”
“Em... hận anh đến thế sao?”
“Hận đến mức... chỉ muốn anh mất tất cả.”
Cô bước lại gần, gần đến mức hắn có thể ngửi thấy hương nước hoa năm xưa cô hay dùng – mùi hoa nhài thoảng nhẹ, khiến tim hắn nhói lên.
“Anh từng giết chết một Trình Thiên Lam,” cô thì thầm, “Giờ... để tôi giết lại một Lục Hàn Dịch.”
Cô quay đi, để lại hắn đứng đó – giữa bãi đỗ xe trống trơn, với trái tim trống rỗng.
**
Trên xe, Trình Thiên Lam không khóc. Nhưng bàn tay cô đặt lên ghế da, siết chặt đến mức móng tay in hằn.
Cô không bao giờ yếu đuối trước mặt hắn nữa.
Nhưng không có nghĩa là vết thương kia... đã lành.
Mời đọc giả đón xem chương tiếp theo: “Một Ngày Trở Thành Kẻ Thù” – Cuộc đối đầu trực diện trong đấu thầu dự án phim, trò chơi truyền thông, tung scandal giả. – Ký ức quá khứ từng bước hé lộ: ai là người đứng sau clip bôi nhọ năm đó?