Tiếng còi xe cảnh sát vang lên rền rĩ, xé toạc màn đêm tĩnh mịch của khu dân cư vốn yên bình. Đèn nhấp nháy xanh đỏ phản chiếu lên những khung cửa kính, khiến cả con phố như đang sống trong một buổi lễ tang ma quái. Người dân hiếu kỳ tụ tập bên ngoài hàng rào, bàn tán xôn xao.
Trong căn phòng ở tầng hai của ngôi nhà sơn trắng, ánh đèn vàng lờ mờ hắt ra khe cửa. Một nữ sinh mười bảy tuổi – Lê Ngọc Ánh, học sinh lớp 12 của một trường trung học danh tiếng – được phát hiện nằm bất động trên giường. Khuôn mặt cô tái nhợt, đôi môi tím bầm, trước ngực là một lọ thuốc ngủ rỗng lăn lóc. Trên bàn học gọn gàng, một tờ giấy gấp đôi đặt ngay ngắn: thư tuyệt mệnh.
Cảnh sát địa phương mau chóng kết luận sơ bộ: tự tử.
Nhưng có một người không tin điều đó.
Nguyễn Khải, một thám tử tư làm việc tự do, vốn được gia đình nạn nhân thuê với lý do thoạt nghe khá kỳ lạ: “Con bé sẽ không bao giờ tự tử. Hãy tìm hiểu sự thật cho chúng tôi.”
Anh bước vào căn phòng, khẽ đưa mắt quan sát. Mùi thuốc ngủ vẫn còn phảng phất trong không khí, quyện với hương nước hoa tuổi teen nồng nàn. Căn phòng gọn gàng quá mức – không một quyển sách nào lệch khỏi giá, không một món đồ vứt bừa bãi. Với những cô gái tuổi mười bảy, điều này có gì đó… bất thường.
Anh đeo găng tay, cẩn thận nhấc lá thư tuyệt mệnh lên. Nét chữ tròn trịa, ngay ngắn, nhưng Khải lập tức nhíu mày. Anh đã từng xem vở kịch mà Ánh tham gia ở trường; khi ký tên vào giấy tặng lưu niệm, chữ của cô nhỏ, nghiêng và có chút trẻ con. Còn lá thư này – cứng nhắc, chuẩn mực đến mức giả tạo.
Anh đọc lướt:
“Tôi mệt mỏi với cuộc sống này. Xin lỗi cha mẹ, xin lỗi bạn bè. Hãy quên tôi đi…”
Một lá thư mẫu mực, đúng chuẩn những gì người ta nghĩ về tự tử. Quá hoàn hảo.
Khải khẽ bật cười trong cổ họng:
“Người viết thư này hiểu tâm lý con người, nhưng lại không hiểu… chính cô bé.”
Anh đảo mắt quanh phòng. Cửa sổ khóa trong, rèm buông nửa chừng. Sàn gỗ sáng loáng, không một dấu giày. Tuy nhiên, khi rọi đèn pin, anh nhận ra một vệt mờ mờ như bụi phấn lạ bám sát mép cửa sổ. Anh khom người, khẽ chạm vào: vụn sơn móng tay màu đen. Ngọc Ánh thì thích màu hồng pastel – trong tủ đồ vẫn còn đầy lọ sơn móng tay hồng nhạt.
“Có ai khác đã ở đây.” – Anh thầm nghĩ.
Ngoài cửa, tiếng khóc của mẹ Ánh vọng vào, nghẹn ngào:
“Con bé đã nói với tôi, nó còn bao dự định, còn muốn đi du học… Tại sao lại…”
Khải nhìn lá thư thêm một lần nữa, rồi cẩn thận cất vào túi hồ sơ. Trực giác mách bảo anh: đây không phải là kết thúc của một sinh mạng đơn lẻ. Đây chỉ là khởi đầu – một chuỗi chết chóc được dàn dựng.
Khi anh quay lưng rời căn phòng, ánh mắt vô tình chạm vào màn hình máy tính vẫn bật sáng. Trên đó, ô cửa sổ chat của một tài khoản nặc danh hiện lên dòng chữ cuối cùng:
“Cậu có dám làm điều đó không? Chúng ta đều phải viết lá thư của mình.”
Khải khựng lại.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.