chuỗi thư tuyệt mệnh

Chương 2: Những dấu vết lạ lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua màn sương mỏng, rải xuống con phố nơi vụ án vừa xảy ra đêm qua. Không khí vẫn nặng nề. Người dân đi ngang qua ngôi nhà trắng ấy đều không khỏi quay đầu lại, bàn tán khe khẽ.

Nguyễn Khải quay lại hiện trường cùng một tách cà phê còn nóng. Anh không vội bước vào ngay, mà đứng lặng một lúc để quan sát ngôi nhà từ bên ngoài. Tầng hai – căn phòng nơi Ánh nằm xuống – rèm cửa nay đã được buông kín. Trong ánh mắt anh, khung cửa sổ ấy không phải biểu tượng của yên bình, mà giống như một cánh cửa dẫn đến mê cung.

Trong phòng khách, Thiếu tá Phạm Hùng – người phụ trách điều tra của công an quận – đang trò chuyện với cha mẹ nạn nhân. Hùng là người dày dạn kinh nghiệm, khuôn mặt vuông vức, giọng nói điềm tĩnh. Tuy nhiên, trong mắt Khải, ông lại có vẻ đang muốn khép vụ án cho nhanh.

“Gia đình hãy chấp nhận sự thật,” Hùng nói, giọng trầm xuống. “Cháu Ánh đã quá căng thẳng, có thể vì áp lực học hành. Chúng tôi sẽ sớm hoàn tất hồ sơ.”

Mẹ Ánh bật khóc nức nở. Cha cô thì nắm chặt tay, cố kìm nén, nhưng đôi mắt đỏ ngầu.

Khải lên tiếng:

“Xin lỗi, nhưng tôi cho rằng mọi thứ chưa đơn giản như vậy.”

Thiếu tá Hùng nhíu mày:

“Anh chỉ là thám tử tư. Đây là việc của cảnh sát.”

“Đúng vậy. Nhưng tôi được gia đình thuê, và tôi có vài quan sát muốn chia sẻ. Có lẽ chúng ta đều không muốn bỏ sót bất kỳ khả năng nào, phải không?” – Khải mỉm cười nhạt.

Không khí lặng đi vài giây. Hùng khẽ gật đầu, miễn cưỡng cho phép anh lên phòng lần nữa.

Trong căn phòng quen thuộc, Khải bắt đầu lục tìm cẩn thận. Ánh sáng ban ngày giúp anh nhìn rõ hơn những chi tiết mà tối qua anh bỏ lỡ.

Trên bàn học, chiếc laptop vẫn đang bật, nhưng đã bị cảnh sát niêm phong. Anh không được động vào. Tuy nhiên, anh nhớ rất rõ dòng chữ cuối cùng từ tài khoản nặc danh: “Chúng ta đều phải viết lá thư của mình.”

Anh tiến đến cửa sổ. Đêm qua, anh đã phát hiện vệt vụn sơn móng tay màu đen. Lần này, anh dùng kính lúp soi kỹ: ngoài lớp vụn đó, còn có một dấu trầy mờ trên khung gỗ – như thể ai đó từng cạy mở từ bên ngoài, rồi lại khóa lại từ trong.

Điều đó chỉ có nghĩa: có người đã ra vào căn phòng này mà không cần chìa khóa chính.

Khải chụp ảnh hiện trường, ghi chú vào sổ. Anh quen với việc này: từng chi tiết nhỏ có thể trở thành chìa khóa mở ra toàn bộ vụ án.

Đúng lúc anh định rời đi, thì một tiếng động khẽ vang lên sau lưng. Quay lại, anh thấy Hương – bạn thân cùng lớp của Ánh – đứng nép ở cửa, đôi mắt đỏ hoe.

“Anh… anh có phải là thám tử không?” – Hương run rẩy hỏi.

“Phải. Em muốn nói gì với tôi?”

Hương siết chặt chiếc cặp trong tay, giọng nghẹn lại:

“Ánh không thể tự tử đâu. Tối hôm kia, trước khi… trước khi mất, nó còn nhắn cho em: ‘Ngày mai mình sẽ kể một chuyện quan trọng.’ Nhưng rồi… nó không bao giờ kể nữa.”

Khải nhìn thẳng vào cô bé, ánh mắt sắc lạnh:

“Em có biết đó là chuyện gì không?”

Hương lắc đầu. “Không. Nhưng… em nhớ có lần nó bảo có người đang theo dõi nó. Em tưởng nó chỉ đùa thôi…”

Lời nói ấy như nhát dao khoét sâu thêm nghi ngờ trong đầu Khải.

Chiều hôm đó, khi rời khỏi hiện trường, Khải nhận được tin mới: trên mạng xã hội đã xuất hiện bản chụp lá thư tuyệt mệnh của Ánh. Tài khoản đăng tải không rõ danh tính, nhưng bài viết đã được chia sẻ hàng nghìn lần, kèm vô số bình luận thương cảm.

Khải mở điện thoại, đọc kỹ từng dòng. Bức thư được đăng lên mạng trước cả khi cảnh sát công bố chính thức.

Anh nắm chặt tay, tim đập mạnh.

Điều này chứng tỏ: kẻ đứng sau không chỉ dựng nên vụ tự tử, mà còn cố tình thao túng dư luận.

Một câu hỏi dần hình thành trong đầu anh, lạnh lẽo như gió lùa qua cửa sổ:

“Nếu đây chỉ là mở đầu… thì ai sẽ là người viết lá thư tuyệt mệnh tiếp theo?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×