chương trình định mệnh

Chương 1: ĐÊM ĐỊNH MỆNH: KÝ ỨC BỊ ĐÓNG BĂNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Tống An Nhiên, hằn rõ sự tập trung xen lẫn chút căng thẳng. Cô hít sâu, cố gắng nén lại nhịp tim đang đập loạn xạ.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô làm việc tại Tổng công ty Truyền thông và Phát triển Thị trường T.K. – một tập đoàn khổng lồ mà cô phải vật lộn suốt nửa năm trời để giành được vị trí Nhân viên Phát triển dự án cấp thấp. Đối với một cô gái luôn tuân thủ nguyên tắc và có phần rụt rè như An Nhiên, đây là một bước nhảy vọt, một khởi đầu mới mẻ và đầy hứa hẹn.

"Tống An Nhiên, cô thật may mắn đấy," cô bạn đồng nghiệp cùng phòng, một cô gái hoạt bát tên là Mai, đã nói vậy. "Tổng giám đốc mới, người mà chúng ta chưa từng gặp, nổi tiếng là thiên tài trong giới đầu tư và cực kỳ bí ẩn. Nghe đồn anh ta trẻ tuổi, đẹp trai như siêu mẫu và lạnh lùng như tảng băng. Cô sẽ làm việc trực tiếp dưới quyền anh ta."

An Nhiên chỉ cười nhẹ, gật đầu. Thiên tài hay siêu mẫu, với cô, đều không quan trọng. Điều cô cần là một công việc ổn định để trang trải cuộc sống và giúp đỡ mẹ. Cô đã đóng chặt cánh cửa của quá khứ, những năm tháng tuổi trẻ bồng bột và đặc biệt là cái đêm mờ ảo, tội lỗi ấy.

Tuy nhiên, vũ trụ dường như có một khiếu hài hước tàn nhẫn.

Đúng 10 giờ sáng, cả phòng làm việc chìm vào im lặng tuyệt đối.

Một người đàn ông bước vào.

Anh ta cao lớn, thân hình được cắt may hoàn hảo trong bộ vest đen ý nhị, từng bước đi dứt khoát và mạnh mẽ, tạo ra một áp lực vô hình bao trùm cả căn phòng. Mái tóc đen hơi rủ xuống trán, che đi một phần ánh mắt sắc lạnh, khiến anh ta trông vừa bí ẩn vừa quyền lực.

Mọi người nín thở, kể cả Mai. An Nhiên cũng bất giác ngước nhìn.

Khoảnh khắc tầm mắt cô chạm vào khuôn mặt đó, cả thế giới của cô như nổ tung thành hàng tỷ mảnh vỡ. Âm thanh trong tai cô bị bóp nghẹt, chỉ còn lại tiếng ù ù của dòng máu đang sôi lên.

Khuôn mặt đó, cái nhếch môi lạnh lùng, và đặc biệt là ánh mắt kiêu ngạo, hờ hững lướt qua mọi người – đó chính xác là người đàn ông mà cô đã cố gắng xóa khỏi trí nhớ suốt 5 năm.

Không phải là người yêu, không phải là bạn bè, mà là… kẻ lạ mặt của đêm định mệnh.

Cô gái ngoan hiền Tống An Nhiên đã từng, chỉ một lần duy nhất trong đời, phạm sai lầm.

Năm năm trước, cô và anh ta là bạn thanh mai trúc mã. Lâm Nhật Minh – kẻ bất cần, học hành tệ hại, luôn gây rắc rối và là nỗi thất vọng của một gia đình danh giá. Còn cô là Tống An Nhiên, cô gái được kỳ vọng sẽ làm rạng danh gia đình.

Đêm đó, đêm tiệc tốt nghiệp đại học, trong cơn say không kiểm soát, họ đã lạc lối.

Cô nhớ hơi rượu và mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh. Cô nhớ cái cách anh gầm gừ tên cô trong bóng tối và sự nóng bỏng, dữ dội không thể kiểm soát của anh. Đó là lần đầu tiên của cô, và cũng là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh. Sáng hôm sau, Lâm Nhật Minh biến mất không một lời từ biệt.

Và giờ đây, anh ta đứng trước mặt cô, không còn là chàng trai nổi loạn ngày xưa, mà là Tổng giám đốc của cả một tập đoàn.

"Chào buổi sáng," giọng anh ta trầm ấm và uy quyền, vang lên như tiếng chuông báo tử trong tâm trí cô. "Tôi là Lâm Nhật Minh, Tổng giám đốc điều hành mới. Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau."

Mắt anh lướt qua cô, dừng lại một giây... hay chỉ là tưởng tượng của cô? Dù chỉ một thoáng, nhưng An Nhiên thấy một tia lạnh lùng, sắc bén, hoàn toàn không có sự quen thuộc hay nhận ra.

Anh ta… không nhớ cô? Hay cố tình giả vờ quên?

An Nhiên cúi gằm mặt, hơi thở nghẹn lại. Cô thầm cầu nguyện rằng Lâm Nhật Minh chỉ coi cô như một nhân viên mới mờ nhạt. Cô phải giữ bí mật này bằng mọi giá.

Buổi chiều, cơn ác mộng của An Nhiên tiếp tục.

Cô bị gọi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc. Đó là một căn phòng rộng lớn, trang trí tối giản nhưng đầy vẻ xa hoa, với một bức tường kính nhìn ra toàn cảnh thành phố.

Lâm Nhật Minh ngồi phía sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ mun, nhìn cô bằng ánh mắt không cảm xúc.

"Tống An Nhiên," anh ta mở lời, giọng điệu hoàn toàn chuyên nghiệp. "Cô sẽ là nhân viên phụ trách chính trong dự án 'Mở rộng thị trường phía Bắc'. Bản kế hoạch cô nộp rất chi tiết và có tiềm năng."

An Nhiên cố gắng giữ giọng ổn định: "Cảm ơn... Tổng giám đốc."

"Tôi sẽ không vòng vo. Tôi là người yêu cầu hiệu quả. Cô phải làm việc trực tiếp với tôi. Đôi khi là ngoài giờ hành chính, đôi khi là vào cuối tuần," Lâm Nhật Minh lạnh lùng nói, mắt anh nheo lại một chút khi thấy cô gật đầu.

Cô cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cô có linh cảm không ổn về điều này.

Khi cô đang quay lưng bước ra, giọng anh ta đột ngột vang lên, nhẹ hơn, nhưng đầy ám ảnh:

"Cô đã đổi tên?"

An Nhiên khựng lại, tim cô đập thình thịch. Tên cô là Tống An Nhiên, chưa bao giờ đổi.

Cô quay lại, lắp bắp: "Thưa Tổng giám đốc... tôi... không hiểu."

Lâm Nhật Minh dựa lưng vào ghế da, khóe môi khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười nửa vời mà cô nhớ rõ như in.

"À. Tôi nhầm," anh ta nói. "Chỉ là cô có một nét rất giống một người bạn cũ, người đó tên là… Tiểu An."

Tiểu An – đó là biệt danh chỉ có anh ta mới gọi cô.

Máu trong người An Nhiên như ngừng lưu thông. Cô biết, anh ta nhận ra cô. Anh ta chỉ đang chơi trò mèo vờn chuột.

"Tôi không phải là người đó. Tôi là Tống An Nhiên. Xin phép Tổng giám đốc, tôi ra ngoài." Cô cúi chào vội vã, gần như chạy trốn khỏi căn phòng.

Lâm Nhật Minh nhìn bóng lưng cô khuất sau cánh cửa kính mờ, nụ cười trên môi tắt hẳn. Anh ta đứng dậy, bước đến cửa sổ, ngắm nhìn thành phố nhộn nhịp bên dưới.

Trong đầu anh ta, ký ức của đêm 5 năm trước bùng lên mạnh mẽ.

Tiếng thở dốc của cô gái trẻ dưới thân anh. Sự thuần khiết, pha lẫn chút cuồng nhiệt của cô trong lần đầu. Hơi ấm cơ thể cô quấn chặt lấy anh, xóa tan mọi sự hỗn loạn trong đầu một kẻ nổi loạn như anh.

"Tống An Nhiên," anh lẩm bẩm tên cô. "Cô nghĩ rằng sau ngần ấy năm, chỉ cần một cái tên mới là có thể thoát khỏi tôi sao?"

Đôi mắt sắc lạnh của Lâm Nhật Minh ánh lên một tia chiếm hữu đen tối. Anh không hề thay đổi. Anh chỉ trở nên mạnh mẽ và quyền lực hơn.

Năm năm trước, anh phải bỏ đi. Năm năm sau, anh trở lại, không phải để làm lại, mà là để giành lấy những gì anh đã đánh mất.

Đặc biệt là cô.

Anh bước lại bàn, cầm lên bản kế hoạch của cô, vuốt nhẹ tên cô được in trên đầu trang. Dưới cái vỏ bọc Tổng giám đốc lạnh lùng, ngọn lửa khao khát của một "bad boy" đã bị kìm nén suốt 5 năm đang bùng cháy dữ dội.

Trở về bàn làm việc, An Nhiên cảm thấy choáng váng. Cô phải làm gì? Nghỉ việc? Nhưng cô không thể.

Đúng lúc đó, điện thoại nội bộ reo lên. Đó là số của Tổng giám đốc.

Cô hít một hơi sâu và nhấc máy.

"Vâng?"

"Đến đây ngay," giọng Lâm Nhật Minh không cho phép từ chối. "Mang theo hồ sơ dự án của phòng Kỹ thuật. Tôi cần cô tóm tắt lại."

An Nhiên gác máy, tay cô run rẩy. Cô biết anh ta đang cố ý kéo cô lại gần. Anh ta đang sử dụng quyền lực để tạo ra sự gần gũi bắt buộc.

Cô ôm chồng tài liệu dày cộp, bước về phía căn phòng quyền lực đó. Lần này, cô tự nhủ, cô sẽ là một nhân viên chuyên nghiệp, không hơn không kém.

Nhưng khi bước vào phòng, cô thấy Lâm Nhật Minh đang đứng giữa phòng, cởi chiếc áo vest ngoài và nới lỏng cà vạt. Anh ta quay lưng lại, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ để An Nhiên thấy được cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo sơ mi trắng.

"Hồ sơ đây, Tổng giám đốc," cô đặt mạnh chồng tài liệu lên bàn, cố gắng giữ thái độ nghiêm nghị.

Lâm Nhật Minh quay lại. Ánh mắt anh ta như đang trần trụi lột bỏ lớp vỏ bọc chuyên nghiệp của cô.

"Cô đang run," anh ta nhếch môi, tiến lại gần. "Cô không thoải mái khi ở riêng với tôi?"

"Không... không phải," An Nhiên lùi lại một bước, "Tôi chỉ... cần bắt đầu tóm tắt dự án."

"Dự án không quan trọng bằng chuyện này," anh ta nói, giọng điệu thay đổi, trở nên trầm và quyến rũ chết người. Anh ta dừng lại trước mặt cô, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi hương nước hoa nam tính, mạnh mẽ.

Anh ta nâng tay, chạm vào cằm cô, ép cô ngước nhìn anh.

"Tống An Nhiên," anh ta thì thầm, ánh mắt lướt xuống đôi môi cô. "Tôi không biết cô đã cố gắng quên tôi bao lâu, nhưng tôi thì không. Tôi nhớ rõ từng chi tiết của đêm đó. Cô đã là của tôi, và cô vẫn là của tôi."

Tay anh ta mạnh mẽ bóp nhẹ cằm cô, ép cô phải đối diện với sự thật trần trụi. Toàn thân cô như bị dòng điện cực mạnh chạy qua, cô vừa sợ hãi, vừa không thể kháng cự.

"Đừng giả vờ là cô không nhớ," Lâm Nhật Minh tiếp tục, giọng nói chứa đựng sự chiếm hữu tột độ. "Tôi sẽ khiến cô nhớ lại, Tống An Nhiên."

Đó không phải là một lời hăm dọa, đó là một lời tuyên bố.

Mối quan hệ sếp – nhân viên này, ngay từ giây phút này, đã trở thành một trò chơi nguy hiểm mà cô không thể rút lui.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×