chương trình định mệnh

Chương 2: "SẾP" LẠNH LÙNG VÀ "THƯ KÝ" RỤT RÈ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng làm việc của Tổng giám đốc rộng lớn, nhưng lúc này, nó dường như co lại chỉ còn vài mét vuông, đủ để giam giữ hai người và sự căng thẳng đang bùng nổ giữa họ.

Tống An Nhiên cảm thấy cằm mình đau rát, không phải vì lực bóp của Lâm Nhật Minh, mà vì sự choáng váng khi đối diện với sự thật. Anh ta đã nhận ra cô. Và anh ta còn muốn nhiều hơn là một lời chào hỏi xã giao.

Cô hất tay anh ra, lùi lại một bước, cố gắng giữ giọng nói kiên quyết nhất có thể, mặc dù tim cô đang nhảy múa điên cuồng trong lồng ngực.

"Tổng giám đốc Lâm," cô nhấn mạnh từ "Tổng giám đốc", "Đây là công ty. Tôi là nhân viên của anh. Mọi chuyện xảy ra năm năm trước không liên quan gì đến công việc hiện tại. Xin anh hãy tôn trọng tôi và ranh giới chuyên nghiệp này."

Lâm Nhật Minh không hề tỏ ra tức giận trước sự chống đối của cô. Ngược lại, nụ cười nửa vời của anh ta càng sâu hơn, mang theo sự thách thức.

"Ranh giới chuyên nghiệp?" Anh ta bước một bước tới gần, buộc cô phải lùi sát vào tường. "Cô nghĩ tôi trở về đây chỉ để nghe cô nói về ranh giới đó sao, Tiểu An?"

Giọng anh ta thầm thì, đủ gần để hơi thở nóng ấm chạm vào tai cô. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng An Nhiên. Hơi thở cô trở nên gấp gáp.

"Tôi... không hiểu anh đang nói gì," cô nói dối một cách yếu ớt, cố gắng né tránh ánh mắt như muốn nuốt chửng cô của anh.

"Ồ, cô hiểu rõ hơn ai hết," Lâm Nhật Minh đưa tay lên, ngón cái thô ráp miết nhẹ vào má cô, nơi làn da cô đang ửng đỏ. "Nhưng được thôi. Nếu cô muốn chơi trò chuyên nghiệp, tôi sẽ chiều cô."

Anh ta lùi lại, nhanh như chớp. Ngay lập tức, anh ta trở lại với hình ảnh Tổng giám đốc lạnh lùng, xa cách.

"Vậy thì, Tống An Nhiên. Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ là Trợ lý riêng của tôi," anh ta nói. "Tôi cần một người có năng lực như cô tóm tắt mọi hồ sơ, đi mọi cuộc họp, và đảm bảo mọi lịch trình cá nhân của tôi. Quyết định này không thể thương lượng. Đây là lệnh của Tổng giám đốc."

An Nhiên há hốc miệng. Từ vị trí Nhân viên Phát triển dự án, cô đột ngột trở thành Trợ lý riêng, nơi cô sẽ phải tiếp xúc với anh ta suốt cả ngày.

"Nhưng... đó không phải là vị trí tôi nộp đơn," cô phản đối.

"Chính vì cô giỏi, tôi mới cần cô ở gần tôi," Lâm Nhật Minh buông một câu trả lời hoàn hảo, không thể bắt bẻ. "Nếu cô không hài lòng, cô có thể nghỉ việc. Nhưng tôi sẽ coi đó là sự trốn tránh."

Lời nói của anh ta như một chiếc còng tay vô hình. Cô biết anh ta đang ép cô. Nhưng cô không thể nghỉ việc. Mẹ cô cần tiền.

"Tôi... đồng ý," An Nhiên cuối cùng cũng chịu thua. Cô biết, cuộc sống của cô vừa chính thức bị Lâm Nhật Minh kiểm soát.

Ngày làm việc dưới danh nghĩa "Trợ lý riêng" bắt đầu như một cơn ác mộng.

Bàn làm việc của An Nhiên được chuyển đến ngay trước cửa phòng Tổng giám đốc. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ta xuyên qua lớp cửa kính mỗi khi anh ta ngước lên.

Mặc dù giữ thái độ lạnh lùng ở nơi công cộng, nhưng Lâm Nhật Minh lại lợi dụng mọi tình huống để tạo ra sự gần gũi.

Tình huống 1: Bữa trưa bắt buộc.

"Trợ lý Tống," Lâm Nhật Minh bước ra khỏi phòng, tay cầm chìa khóa xe. "Tôi có cuộc họp gấp lúc 1 giờ. Cô phải đi ăn trưa với tôi để chúng ta vừa ăn vừa thảo luận tài liệu."

Anh ta không hỏi ý cô, mà ra lệnh. Suốt bữa trưa, anh ta không hề nói về công việc. Thay vào đó, anh ta hỏi những câu hỏi cá nhân: Cô đang sống ở đâu? Mẹ cô có khỏe không? Cô đã quen ai chưa?

"Chuyện đó không liên quan đến công việc, Tổng giám đốc," An Nhiên đáp cụt lủn.

Lâm Nhật Minh đặt dao dĩa xuống, ánh mắt sắc như dao găm. "Tất cả mọi thứ liên quan đến cô, đều liên quan đến công việc của tôi. Cô là tài sản quan trọng của tôi. Tôi cần biết về cô, Tiểu An."

Tình huống 2: Sự va chạm thân mật.

Vào một buổi chiều, An Nhiên mang chồng tài liệu vừa được in ra. Cánh cửa phòng anh ta chỉ khép hờ. Cô gõ cửa và bước vào.

"Tổng giám đốc, đây là..."

Cô khựng lại. Lâm Nhật Minh đang đứng cạnh cửa sổ, cởi cà vạt và tháo hai cúc áo sơ mi trên cùng. Anh ta không nhìn cô, nhưng cố ý di chuyển chậm rãi, phô bày cơ ngực săn chắc và làn da đồng khoẻ mạnh. Ánh nắng chiều làm nổi bật đường nét nam tính của anh.

An Nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cô vội vàng đặt tài liệu lên bàn, nhưng một tập hồ sơ tuột khỏi tay cô, rơi vãi trên sàn.

"Xin lỗi!" Cô hốt hoảng cúi xuống nhặt.

Lâm Nhật Minh cũng cúi xuống. Đầu anh và đầu cô chỉ cách nhau vài phân. Ngón tay anh ta lướt qua tay cô khi cả hai cùng nắm lấy một tờ giấy.

Khoảnh khắc đó, cả hai đều cứng đờ. Mùi hương nam tính của anh xộc vào khứu giác cô, gợi lên ký ức về hơi ấm, về sự điên cuồng của đêm 5 năm trước.

"Sao cô cứ vụng về thế, An Nhiên?" Anh ta thì thầm, lần này gọi thẳng tên cô, không phải biệt danh, giọng nói pha lẫn một chút cưng chiều khó nhận ra.

Anh ta đứng thẳng dậy trước, cầm xấp giấy và đặt chúng lên bàn.

"Đừng để tôi thấy cô bất cẩn lần nữa," anh nói, giọng trở lại lạnh lùng. "Thời gian làm việc rất quý báu."

Anh ta cố tình xa cách, nhưng cử chỉ vừa rồi đã khiến trái tim An Nhiên chệch khỏi nhịp điệu thường ngày. Cô biết, anh ta đang cố tình làm cô xao nhãng.

Sự đối lập giữa vẻ ngoài "sếp lạnh lùng" và những hành động "người tình cũ" khiến An Nhiên kiệt sức. Cô bắt đầu dành thời gian ở nhà Nam chính nhiều hơn dưới danh nghĩa làm việc ngoài giờ.

Vào tối thứ Sáu, Lâm Nhật Minh yêu cầu cô đến biệt thự của anh để chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng sáng hôm sau.

Biệt thự của Lâm Nhật Minh sang trọng đến mức choáng ngợp, nhưng lại tối giản và lạnh lẽo.

An Nhiên làm việc trong thư phòng rộng lớn, còn anh ta đang làm việc trong phòng gym cá nhân.

Khoảng 10 giờ tối, cô mệt mỏi, dựa lưng vào ghế sofa trong thư phòng.

Cánh cửa mở ra. Lâm Nhật Minh bước vào.

Anh ta chỉ mặc một chiếc quần thể thao tối màu. Nửa thân trên hoàn toàn trần trụi, những giọt mồ hôi còn đọng trên cơ bắp cuồn cuộn và cái bụng sáu múi rắn chắc. Hình ảnh này quá mạnh mẽ, quá hấp dẫn, khiến An Nhiên phải che mặt.

"Tổng giám đốc... anh nên mặc áo vào," cô lắp bắp.

Lâm Nhật Minh không hề bận tâm. Anh ta đi thẳng đến tủ lạnh mini trong góc phòng, lấy ra một chai nước lạnh.

"Đây là nhà tôi. Và tôi đã yêu cầu cô đến làm việc ngoài giờ. Hãy quen với việc này đi," anh ta nói. "Làm việc xong chưa?"

"Gần xong rồi ạ."

Anh ta tiến lại gần chiếc bàn, hơi cúi người xuống để nhìn vào màn hình máy tính của cô. Tư thế đó khiến cô phải ngửi thấy mùi mồ hôi nam tính, mạnh mẽ của anh, pha lẫn mùi xạ hương thoang thoảng.

"Lỗi ở đây," Lâm Nhật Minh đưa ngón tay trỏ, vừa chỉ vào màn hình vừa chạm nhẹ vào ngón tay cô. "Cô quên mất tỷ lệ lạm phát quý trước."

Sự tiếp xúc vật lý tưởng chừng vô tình này lại có sức sát thương cực lớn. Ngón tay anh ta nóng bỏng và mạnh mẽ.

An Nhiên rụt tay lại như bị điện giật. "Tôi... tôi xin lỗi."

"Đừng xin lỗi," anh ta nói, giọng anh ta đột ngột trở nên trầm hơn. Anh ta không đứng thẳng dậy, mà giữ nguyên tư thế cúi thấp, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, như một con thú săn mồi đang dồn con mồi vào góc.

"Cô nên tập trung vào công việc," anh ta nói. "Đừng để những chuyện ngoài lề làm cô xao nhãng."

Cô biết anh ta đang ám chỉ bản thân anh.

"Tôi sẽ cố gắng, Tổng giám đốc," An Nhiên hít sâu.

"Tốt," Lâm Nhật Minh mỉm cười, một nụ cười cực kỳ quyến rũ và nguy hiểm.

Anh ta đứng thẳng dậy, nhưng trước khi quay đi, anh ta nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay mình lên đầu cô, xoa nhẹ mái tóc cô như xoa đầu một chú mèo con.

"Cố gắng lên, Tiểu An," anh ta thì thầm, hoàn toàn phớt lờ danh xưng "Tổng giám đốc" mà cô đã cố gắng duy trì. "Làm việc xong thì về sớm. Hoặc ở lại đây. Tôi có thể đưa cô về bằng cách khác."

Nói xong, anh ta rời khỏi phòng, để lại An Nhiên ngồi chết lặng trên ghế, trái tim đập như muốn vỡ tung.

Cô biết, dưới cái vẻ ngoài "Sếp" lạnh lùng và chuyên nghiệp đó, Lâm Nhật Minh vẫn là "Bad boy" mà cô từng biết. Và anh ta đang cố ý kéo cô vào một mối quan hệ công sở vừa cấm kỵ, vừa đầy ám ảnh dục vọng này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×