7 giờ tối. Tống An Nhiên đến biệt thự của Lâm Nhật Minh với tâm trạng lẫn lộn. Cô mặc một chiếc váy đơn giản nhưng nữ tính, không phải là trang phục công sở nghiêm túc. Cô đã đồng ý đến, nghĩa là cô đã chấp nhận "hợp đồng ngầm" không lời của anh ta.
Khi cô bước vào, biệt thự không còn vẻ lạnh lẽo và tối tăm như lần trước. Thay vào đó, ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa khắp phòng khách, cùng với một bản nhạc jazz nhẹ nhàng. Trên bàn trà, không phải là tài liệu công việc, mà là một chai rượu vang đỏ cao cấp và hai chiếc ly pha lê.
Lâm Nhật Minh bước ra từ bếp, anh ta đã thay vest bằng một chiếc áo len mỏng, giản dị nhưng vẫn tôn lên vóc dáng hoàn hảo. Anh ta không còn là Tổng giám đốc nghiêm nghị, mà là một người đàn ông quyến rũ đang cố gắng tạo ra một đêm lãng mạn.
"Chào mừng, Tiểu An," anh ta nói, nụ cười trên môi dịu dàng hơn bao giờ hết. "Tối nay, công việc chính của chúng ta là... thư giãn và nói chuyện."
An Nhiên bối rối: "Nhưng... tôi đến để làm việc ngoài giờ."
"Tôi nói rồi, cô là Điều phối viên. Và tôi ra lệnh cô phải thả lỏng," anh ta tiến lại, nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc túi xách của cô. "Đừng sợ hãi. Tôi sẽ không làm gì cô mà cô không muốn. Ít nhất là ngay bây giờ."
Lâm Nhật Minh dẫn cô đến ghế sofa, rót cho cô một ly rượu vang.
"Tôi biết cô nghĩ tôi là kẻ cưỡng ép," anh ta nói, nhìn thẳng vào mắt cô. "Nhưng tôi muốn cô hiểu, tôi nhớ cô. Cô là người duy nhất tôi muốn ở bên. Hãy cho tôi cơ hội để chứng minh rằng tôi không phải là thằng 'bad boy' của 5 năm trước."
Anh ta bắt đầu kể cho cô nghe về những năm tháng du học, về sự cô đơn, và về cách anh ta chiến đấu với áp lực gia đình. Anh ta kể những chuyện chưa từng kể với bất kỳ ai, những áp lực mà một người thừa kế phải gánh chịu. Lời nói của anh ta chân thật, khiến An Nhiên cảm thấy thương cảm.
Sau vài ly rượu, sự căng thẳng giữa họ dần tan biến. An Nhiên cười nhiều hơn, và cô cảm thấy thoải mái khi ở bên anh. Cô cảm nhận được sự chân thành đằng sau vẻ ngoài uy quyền của anh.
"Anh đã thay đổi nhiều quá, Lâm Nhật Minh," cô thì thầm. "Anh không còn là cậu học sinh chuyên đi gây rối nữa."
"Tôi phải thay đổi," anh ta nói, ánh mắt anh ta trở nên dịu dàng. "Vì tôi có mục đích. Và mục đích đó đang ngồi ngay trước mặt tôi."
Lâm Nhật Minh đề nghị cô đi xem căn biệt thự. Họ đi qua phòng khách, phòng bếp, phòng gym, và cuối cùng là phòng ngủ chính của anh ta.
"Đừng căng thẳng," anh ta cười. "Tôi chỉ muốn cô quen với không gian này. Đây sẽ là nơi chúng ta gặp nhau thường xuyên, dù cô có muốn hay không."
Phòng ngủ của anh ta rộng lớn, với tông màu trầm tối, nhưng chiếc giường lại được trải ga màu trắng tinh tươm. Căn phòng phản ánh đúng con người anh: quyền lực nhưng có một góc ấm áp, ngăn nắp.
Khi đi ngang qua tủ quần áo lớn, một chiếc hộp gỗ nhỏ rơi ra, va vào chân An Nhiên.
"Cẩn thận!" An Nhiên nói, cúi xuống nhặt.
Lâm Nhật Minh có vẻ hơi hoảng hốt, nhanh chóng bước đến: "Không sao, đó chỉ là đồ cũ." Anh ta định lấy lại chiếc hộp.
"Khoan đã," An Nhiên giữ lại chiếc hộp, tò mò.
Cô mở chiếc hộp ra. Bên trong, là những thứ lặt vặt của tuổi học trò. Một chiếc huy hiệu trường học cũ, một vài tấm ảnh chụp lén An Nhiên, và…
Một chiếc kẹp tóc nhỏ màu hồng.
Chiếc kẹp tóc nhỏ nhắn, đơn giản, nhưng An Nhiên nhận ra nó ngay lập tức. Cô đã đeo chiếc kẹp này vào đêm tiệc tốt nghiệp. Cô đã làm mất nó, và nghĩ rằng nó đã thất lạc ở quán bar nào đó.
Cổ họng cô nghẹn lại. Chiếc kẹp tóc này không chỉ là một món đồ, nó là bằng chứng.
"Anh... anh đã giữ nó suốt 5 năm?" An Nhiên hỏi, giọng nói run run.
Lâm Nhật Minh thở dài, không còn vẻ kiêu ngạo thường thấy. Anh ta cúi xuống, dịu dàng lấy chiếc kẹp tóc từ tay cô.
"Tôi đã tìm thấy nó trên sàn nhà, sáng hôm đó," anh ta nói, ánh mắt xa xăm. "Và tôi đã giữ nó như một lời nhắc nhở. Rằng cô đã từng là của tôi, dù chỉ trong một đêm. Và tôi phải tìm lại cô."
"Lúc đó tôi đã rất giận dữ, An Nhiên. Giận dữ với bố tôi, giận dữ với bản thân mình vì đã là một kẻ thất bại. Nhưng tôi không giận cô. Tôi chỉ sợ hãi rằng cô sẽ mãi mãi coi tôi là kẻ hèn nhát bỏ trốn."
Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng cài chiếc kẹp tóc vào mái tóc cô.
"Món đồ của cô đã ở bên tôi suốt 5 năm. Nó là bằng chứng rằng tôi không bao giờ quên cô. Và tôi đã yêu cô, từ trước đêm đó rất lâu rồi, Tiểu An. Nhưng tôi không có đủ dũng khí để nói."
An Nhiên cảm thấy tim mình tan chảy. Sự tức giận, sự kháng cự, tất cả đều tan biến. Cô không còn cảm thấy mình bị cưỡng ép, mà được yêu thương.
Cô tiến lại gần anh, hai tay ôm lấy cổ anh. Cô không cần lời nói, cô chỉ cần anh.
"Đêm nay," cô thì thầm, giọng nói đầy cảm xúc và sự đầu hàng ngọt ngào. "Anh không cần phải xin phép tôi nữa, Lâm Nhật Minh."
Lâm Nhật Minh hiểu. Nụ cười của anh ta trở nên cuồng nhiệt, không còn là sự trêu chọc mà là sự khao khát thực sự. Anh ta ôm chặt lấy cô, nhấc bổng cô lên, không khí giữa họ nóng bừng lên.
"Cô đã nói rồi đấy, Tiểu An," anh ta gầm gừ, giọng nói trở nên khàn đặc, đầy dục vọng. "Đừng hối hận."
Anh ta đưa cô đến chiếc giường trắng, đặt cô xuống một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
Ánh đèn trong phòng mờ đi, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt hắt vào từ bên ngoài. Bản nhạc jazz vẫn tiếp tục vang lên, giờ đây như một bản nhạc nền lãng mạn cho sự tái hợp sắp tới.