Sau đêm công tác, Tống An Nhiên và Lâm Nhật Minh trở về Sài Gòn với một mối quan hệ hoàn toàn thay đổi. Không còn là sự giằng co căng thẳng, mà là một thỏa thuận ngầm, không lời về sự gần gũi. Tuy nhiên, họ vẫn giữ ranh giới chuyên nghiệp nghiêm ngặt tại công ty.
Trò chơi của họ đã chuyển từ "trốn tránh" sang "lén lút."
Ngày đầu tiên trở lại văn phòng, An Nhiên vẫn là Trợ lý Tống chuyên nghiệp, còn Lâm Nhật Minh vẫn là Tổng giám đốc Lâm lạnh lùng, uy quyền. Nhưng giờ đây, ẩn sau những trao đổi công việc là những ánh mắt giao nhau đầy ý tứ, những cái chạm tay cố ý và những lời thì thầm đầy ám chỉ.
Luật Ngầm Thứ Nhất: Ánh Mắt Độc Quyền.
Mỗi khi có ai đó đi ngang qua bàn làm việc của An Nhiên, cô đều cảm thấy Lâm Nhật Minh nhìn mình qua lớp kính mờ. Đó là một ánh mắt chiếm hữu, khẳng định: Cô là của tôi. An Nhiên không thể cưỡng lại mà phải ngước nhìn lại, và mỗi lần như vậy, Lâm Nhật Minh đều nhếch môi, nụ cười ẩn chứa sự thỏa mãn tuyệt đối.
Luật Ngầm Thứ Hai: Mã Lệnh Bí Mật.
Lâm Nhật Minh bắt đầu sử dụng những mã lệnh công việc để yêu cầu cô gặp riêng.
"Trợ lý Tống, mang cho tôi Báo cáo tổng kết dự án cũ," anh ta nói qua điện thoại nội bộ. Báo cáo tổng kết dự án cũ có nghĩa là: "Vào phòng tôi ngay lập tức, tôi nhớ em."
Khi An Nhiên mang hồ sơ vào, Lâm Nhật Minh sẽ lập tức khóa cửa phòng làm việc.
Vào một buổi chiều, An Nhiên mang một chồng tài liệu cao vào phòng. Lâm Nhật Minh đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc.
"Cái này cần phải đặt ở ngăn kéo này," anh ta nói, tay chỉ vào ngăn kéo cuối cùng.
Khi An Nhiên cúi người xuống để đặt tài liệu, Lâm Nhật Minh đã tiến sát lại. Anh ta đặt tay lên lưng cô, nhẹ nhàng miết từ vai xuống eo. Hành động đó chỉ kéo dài vài giây, nhưng đủ để khiến hơi thở An Nhiên nghẹn lại.
"Tổng giám đốc," cô thì thầm, giọng nói run rẩy, "Làm ơn..."
"Làm ơn gì?" anh ta thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng ấm. "Làm việc đi, Tiểu An. Tôi đang kiểm tra xem cô có đang tập trung không."
Anh ta nhếch môi, rút tay lại, nhưng để lại một cảm giác râm ran, bỏng rát trên lưng cô.
Luật Ngầm Thứ Ba: Những Cái Chạm Nhanh và Nguy Hiểm.
Thang máy riêng của Tổng giám đốc trở thành khu vực lãng mạn bí mật của họ.
Vào một lần, họ cùng nhau xuống tầng hầm. An Nhiên giữ một khoảng cách an toàn, nhưng Lâm Nhật Minh đã dùng nút thẻ của mình để giữ thang máy dừng lại giữa tầng, khóa cabin.
Bóng tối bao trùm. Ngay lập tức, Lâm Nhật Minh kéo cô vào lòng, đặt một nụ hôn mạnh mẽ, nhanh chóng lên môi cô.
"Tôi đã không hôn cô suốt 4 tiếng đồng hồ rồi," anh ta nói, giọng khàn khàn.
An Nhiên chống cự yếu ớt: "Lâm Nhật Minh, lỡ có người..."
"Không ai vào được thang máy này ngoài tôi," anh ta cắt lời, đặt một nụ hôn nữa, sâu hơn, đầy chiếm hữu. "Cô là của tôi, dù là ở trong công ty hay bên ngoài. Cô phải nhớ điều đó."
Anh ta chỉ cho phép sự thân mật kéo dài 30 giây. Sau đó, anh ta buông cô ra, sửa lại tóc và áo vest, rồi bật đèn, mở khóa thang máy. Khi cánh cửa mở ra, cả hai đã trở lại thành Tổng giám đốc Lâm và Trợ lý Tống chuyên nghiệp, mặt không hề biến sắc.
Sự kiện cao trào:
Vào cuối ngày, An Nhiên chuẩn bị ra về. Lâm Nhật Minh lại gọi cô vào phòng. Cô bước vào, thấy anh ta đang ngồi trên chiếc ghế sofa da lớn, vẻ mặt mệt mỏi.
"Tôi có vấn đề," anh ta nói. "Chuyện này không thể thảo luận qua điện thoại."
An Nhiên ngồi xuống ghế đối diện, nghiêm túc chờ đợi.
"Vấn đề là..." anh ta nhìn cô, ánh mắt mang theo sự khao khát không thể che giấu, "Tôi không thể tập trung làm việc được. Cô đã biết sự thật. Cô cũng đã đáp lại tôi. Và tôi đã nhịn quá lâu rồi."
Anh ta đột ngột đứng dậy, đi đến khóa cửa phòng làm việc. Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào An Nhiên, chứa đựng sự quyết đoán và hấp dẫn nguy hiểm.
"Hợp đồng của cô sẽ bắt đầu từ bây giờ, An Nhiên," anh ta nói, giọng nói trầm thấp như tiếng gầm gừ.
Anh ta tiến đến chỗ cô. An Nhiên lùi lại, lưng cô chạm vào ghế sofa.
"Không... không phải ở đây, Lâm Nhật Minh! Đây là văn phòng..."
"Văn phòng của tôi," anh ta cắt lời. "Tôi là sếp của em. Và sếp có quyền ra lệnh cho em làm bất cứ điều gì."
Anh ta không ép buộc cô ngay lập tức. Anh ta chỉ cúi xuống, đặt hai tay lên hai bên thành ghế, nhốt cô trong vòng tay của mình.
"Hãy chứng minh cho tôi thấy sự tập trung của em," anh ta thì thầm, ghé sát tai cô. "Và cô sẽ nhận được một phần thưởng xứng đáng ngay tối nay."
Sự gần gũi đột ngột và sự cám dỗ từ quyền lực của anh ta khiến cô không thể kháng cự. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở anh phả vào cổ.
"Được... được rồi," cô thì thầm. "Tôi sẽ đến nhà anh tối nay. Nhưng... đừng làm vậy ở đây. Quá nguy hiểm."
Lâm Nhật Minh mỉm cười, một nụ cười thỏa mãn. Anh ta đã thắng.
"Tốt. Chuẩn bị tinh thần đi, Tiểu An. Đêm nay, cô sẽ phải làm việc ngoài giờ rất vất vả."
Anh ta đặt một nụ hôn nhanh và đầy hứa hẹn lên môi cô, rồi đứng thẳng dậy, nhanh chóng mở cửa. Cả hai trở lại với vẻ ngoài hoàn hảo. Nhưng An Nhiên biết, đêm nay, mọi rào cản sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.