chuyến đi công tác cùng sếp nữ

Chương 1: CEO Lạnh Lùng và Ánh Mắt "Vượt Rào"


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh đèn neon trắng từ trần nhà hắt xuống, phủ lên bàn họp một không khí lạnh lẽo, nghiêm nghị. Vân An ngồi ở vị trí chủ tọa, chiếc ghế da đen sang trọng gần như nuốt chửng vóc dáng cao ráo nhưng đầy uy quyền của cô. Ở tuổi ba mươi, Vân An đã nắm giữ vị trí Trưởng phòng Marketing, một thành tựu đáng nể được đổi bằng sự tập trung gần như tuyệt đối và cái vỏ bọc lạnh lùng, không thể xâm phạm.

Cô mặc một bộ suit màu xám chì, đường cắt may sắc nét như chính tính cách cô. Tóc búi cao gọn gàng, để lộ đường xương quai hàm thanh tú nhưng đầy kiên quyết. Bàn tay cô, được sơn móng màu nude, gõ nhẹ lên mặt bàn theo một nhịp điệu đều đặn, tạo ra một âm thanh nhỏ nhưng đủ để khiến bất kỳ nhân viên nào cũng phải giữ hơi thở.

"Dự án lần này đòi hỏi sự mạo hiểm lớn. Tôi cần một người có khả năng xử lý khủng hoảng và quan trọng hơn, phải có độ tin cậy tuyệt đối." Giọng Vân An vang lên dứt khoát, không chút cảm xúc thừa thãi. Cô lướt ánh nhìn qua từng gương mặt đang căng thẳng, nhưng chỉ dừng lại ở một người.

Hoàng Nam.

Anh ngồi ở phía đối diện, cách cô một khoảng cách an toàn về mặt vật lý nhưng lại gần gũi đến lạ trong tầm mắt. Ở tuổi hai mươi sáu, Nam sở hữu vẻ ngoài lịch lãm, điềm tĩnh, luôn giữ nụ cười chuyên nghiệp nhưng khó đoán. Chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu, cà vạt màu xanh đậm thắt nút hoàn hảo—một bức tường phòng vệ tinh tế.

Nam đang chăm chú ghi chép, đôi lông mày hơi nhíu lại khi phân tích dữ liệu trên màn hình. Anh không hề ngước lên, nhưng Nam có một trực giác nhạy bén, anh cảm nhận được ánh mắt Vân An đang dán chặt vào mình. Một cảm giác nóng rực và khó hiểu lan tỏa sau gáy.

Vân An cố gắng tập trung vào bản báo cáo, nhưng một phần tâm trí cô lại đang bị cuốn hút vào sự điềm tĩnh quá mức của Nam. Cô tự hỏi: Vì sao lúc nào cậu ta cũng bình tĩnh như vậy?

Đây không phải là lần đầu tiên cô đặc biệt chú ý đến Nam. Trong mắt cô, anh là một nhân viên hoàn hảo: thông minh, hiệu quả, nhưng luôn giữ một khoảng cách vô hình, không nịnh bợ, không vượt quá giới hạn. Chính sự tôn trọng chuyên nghiệp và xa cách đó lại vô tình tạo ra một lực hấp dẫn kỳ lạ đối với Vân An, người đã quá quen thuộc với những lời xu nịnh.

Cô nhớ lại buổi tối hôm trước, khi cô vô tình thấy Nam đứng đợi thang máy. Anh mặc một chiếc áo T-shirt đơn giản, cánh tay săn chắc ẩn hiện dưới lớp vải mỏng. Thoáng chốc, cô thấy mình nhìn anh không phải với tư cách sếp, mà là một người phụ nữ.

Cảm giác đó như một tia lửa điện chạy qua người cô. Vân An vội vàng quay lại nhìn báo cáo, gõ mạnh tay xuống bàn để xua đi sự dao động không đáng có.

"Hoàng Nam."

Cô gọi tên anh. Giọng cô hơi khàn đi một chút so với bình thường, khiến vài đồng nghiệp khác cũng ngạc nhiên.

Nam ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh màu nâu trầm, sâu và không hề lộ ra bất kỳ sự e dè hay kinh ngạc nào. Sự bình tĩnh đó càng khiến Vân An cảm thấy thách thức.

"Vâng, Trưởng phòng."

"Cậu đi công tác lần này cùng tôi. Dự án kéo dài ít nhất hai tuần, tại chi nhánh miền Trung. Chuẩn bị mọi thứ. Không được phép có bất kỳ sai sót nào về mặt hậu cần."

Căn phòng lặng đi. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Nam. Hai tuần, một mình với CEO Lạnh Lùng nổi tiếng là người khó tính nhất công ty.

Nam hơi cúi đầu, một cử chỉ chuyên nghiệp hoàn hảo. "Tôi đã rõ, Trưởng phòng. Tôi sẽ chuẩn bị bản kế hoạch chi tiết ngay sau buổi họp này."

Anh trả lời không chút do dự, không chút lo lắng thừa thãi. Sự chấp nhận dễ dàng này lại khiến Vân An cảm thấy có chút thất vọng (một cảm xúc cô không thể gọi tên). Cô mong đợi anh sẽ lưỡng lự hơn, sẽ có một chút căng thẳng khi đối diện với quyết định này.

"Tốt." Vân An gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn không thể rời khỏi Nam. Cô nhận thấy, sau quyết định này, ranh giới giữa họ đã được vẽ lại. Chuyến đi công tác này không chỉ là công việc, nó còn là một bài kiểm tra về sự kiềm chế của cả hai.

Nam đang thu dọn tài liệu, ngón tay anh lướt qua mép giấy một cách cẩn thận. Vân An vô tình nhìn thấy một vết chai nhỏ trên ngón tay anh, một chi tiết rất "người" và gợi cảm một cách kỳ lạ trên một người đàn ông hoàn hảo.

Đột nhiên, Nam ngước lên, ánh mắt anh chạm thẳng vào cô.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt chuyên nghiệp của Nam chệch hướng. Cô thấy một tia tò mò, một chút hồi hộp và thậm chí là một chút thách thức trong đôi mắt đó.

Nhanh như một cái chớp mắt, Vân An quay đi, tim cô đập nhanh hơn một nhịp. Cảm giác nóng rực mà cô vừa nhìn thấy trong mắt anh đã vô tình vượt qua ranh giới sếp-nhân viên.

Chuyến đi công tác này sẽ không hề dễ dàng, cô tự nhủ, Cậu ta... cậu ta chắc chắn không đơn giản như vẻ ngoài.

Và Hoàng Nam, sau khi rời phòng họp, đứng một mình bên cửa sổ, bàn tay anh siết chặt chiếc bút bi. Anh lẩm bẩm: "Hai tuần. Chỉ hai người. Phải hết sức cẩn thận, Hoàng Nam. Cô ấy là sếp của mày."

Nhưng trong đầu anh, hình ảnh sếp nữ lạnh lùng kia trong bộ suit quyền lực, và ánh mắt rực lửa cô vô tình trao cho anh, đã bắt đầu nung nấu một sự căng thẳng gần gũi không thể phủ nhận.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×