chuyến đi công tác cùng sếp nữ

Chương 4: Phút Giây Mong Manh Trên Khoang Hạng Nhất


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sân bay buổi sáng sớm vắng vẻ đến lạ thường, nhưng không khí căng thẳng vẫn bao trùm lấy Hoàng Nam. Anh đã đón Vân An tại căn hộ của cô. Cô mặc một bộ váy len mỏng màu kem, khoác ngoài là áo dạ dài, trông dịu dàng hơn hẳn bộ suit công sở, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm thường thấy.

Họ giữ một khoảng cách chuyên nghiệp tuyệt đối: Nam xách vali và giữ cửa, Vân An đi trước, không nói một lời thừa thãi nào ngoài những chỉ dẫn về công việc.

Tại sảnh chờ Khoang Hạng Nhất, Vân An đưa vé. Hai chỗ ngồi cạnh nhau. Nam đã đoán trước điều đó, nhưng cảm giác gần gũi bắt buộc vẫn khiến lồng ngực anh thắt lại.

Khi đã ổn định chỗ ngồi, Nam nhanh chóng mở máy tính, tập trung vào bản kế hoạch cuối cùng. Anh cố gắng tạo ra một bức tường vô hình bằng công việc.

Vân An ngồi bên cạnh, nhắm mắt lại. Cô không làm việc ngay, chỉ hít thở đều đặn. Nam có thể cảm nhận được hơi thở của cô, và mùi hương hoa trà tinh tế lại bao quanh anh, lần này dịu nhẹ hơn, dễ chịu hơn.

"Cậu có thể làm việc riêng một lát," Vân An đột ngột mở mắt, nói khẽ. "Tôi cần nghỉ ngơi một chút trước khi máy bay cất cánh."

Nam gật đầu, nhưng vẫn giữ laptop mở, tập trung vào màn hình. Anh biết rõ, đây là cách duy nhất để anh kiểm soát được chính mình.

Chiếc máy bay bắt đầu tăng tốc và cất cánh. Khi máy bay ổn định trên bầu trời xanh thẳm, tiếng động cơ đều đều và ánh sáng vàng dịu trong khoang tạo nên một không gian yên tĩnh và riêng tư bất ngờ.

Nam liếc nhìn sang. Vân An đã nhắm mắt, đầu hơi nghiêng về phía cửa sổ. Cô trông mong manh hơn hẳn hình ảnh nữ cường nhân thường thấy. Gương mặt cô không còn nét kiên quyết, thay vào đó là sự mệt mỏi và một chút cô độc không che giấu.

Anh nhớ lại những tin đồn: Vân An làm việc không ngừng nghỉ, gần như không có đời sống cá nhân. Hình ảnh này, một Vân An buông lỏng phòng vệ, khiến Nam cảm thấy một sự đồng cảm khó hiểu.

Khoảng nửa giờ sau, Nam đang tập trung đọc báo cáo, anh chợt cảm thấy một áp lực mềm mại ở vai.

Anh đứng hình.

Vân An, do tư thế ngủ không thoải mái, đã vô tình ngả đầu vào vai anh.

Đầu cô nhẹ tựa vào vai Nam, mái tóc búi đã hơi lỏng lẻo, vài sợi tóc mềm mại cọ vào cổ anh. Nam có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp, đều đặn của cô qua lớp vải áo.

Một cảm giác nóng rực và tê dại lan tỏa từ vai anh xuống toàn thân. Nam cố gắng hít thở sâu, nhưng anh sợ rằng chỉ một cử động nhỏ cũng sẽ đánh thức cô, và phá vỡ khoảnh khắc thân mật không chủ ý này.

“Đừng cử động, Nam. Cô ấy chỉ đang ngủ thôi. Đây là một sự cố khách quan,” anh tự nhủ, nhưng trái tim anh lại đập loạn xạ, hoàn toàn không tuân theo sự kiểm soát của lý trí.

Nam cẩn thận nghiêng đầu, nhìn xuống. Khuôn mặt Vân An gần anh đến mức anh có thể đếm được hàng mi dài của cô. Môi cô hơi hé mở, và cô trông thư thái như một đứa trẻ.

Đây là lần đầu tiên, Nam thấy Vân An hoàn toàn không phòng bị. Sự yếu đuối và dịu dàng này, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh Trưởng phòng lạnh lùng, lại có một sức hấp dẫn chết người.

Nam vô thức nới lỏng vai, cố gắng tạo ra một chỗ tựa thoải mái hơn cho cô. Hành động này không phải của một nhân viên đối với sếp, mà là của một người đàn ông đối với người phụ nữ anh thầm khao khát.

Anh đưa tay lên, muốn vuốt nhẹ vài sợi tóc xõa trên trán cô. Ngón tay anh chỉ còn cách làn da mềm mại của cô vài milimet.

Đúng lúc đó, Nam nhìn vào màn hình laptop đang mở. Hình ảnh biểu tượng công ty phản chiếu ánh sáng và đột ngột đánh thức lý trí của anh.

Mày đang làm gì vậy, Nam?

Anh rụt tay lại, siết chặt vào thành ghế, móng tay anh gần như cắm vào da thịt. Anh phải kìm nén khao khát được chạm vào cô, được ôm lấy cô trong tư thế bất ngờ này.

Khoảnh khắc đó, ranh giới sếp-nhân viên và người đàn ông-người phụ nữ đã đấu tranh kịch liệt trong đầu anh. Lý trí anh hét lên phải đẩy cô ra, nhưng cơ thể anh lại muốn cô tựa vào lâu hơn nữa.

Mùi hương hoa trà, hơi ấm và sự gần gũi này đã tạo ra một bầu không khí ngột ngạt vì dục vọng bị kìm nén.

Nam nhắm mắt lại, cố gắng chuyển sự tập trung vào tiếng động cơ. Anh hứa với bản thân rằng khi cô thức dậy, anh sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, sẽ hoàn toàn lờ đi sự thân mật vô tình này.

Chỉ vài phút sau, Vân An khẽ cựa quậy. Cô từ từ ngẩng đầu dậy.

Cô mở mắt, hơi lơ đãng. Cô nhìn Nam, rồi nhìn vai anh. Nam vẫn nhìn thẳng vào màn hình laptop, giả vờ cắm cúi làm việc.

Vân An nhận ra sự việc. Má cô hơi ửng hồng. Cô vội vàng chỉnh lại tóc và áo, động tác hơi lóng ngóng và xấu hổ.

"Xin lỗi, Nam," cô nói, giọng khàn khàn vì vừa ngủ dậy. "Tôi... tôi ngủ quên mất."

"Không sao, Trưởng phòng," Nam trả lời, giọng chuyên nghiệp hoàn hảo, không hề ngẩng đầu lên. "Cô cần nghỉ ngơi. Tôi chỉ đang xem lại kế hoạch."

Sự lạnh nhạt và tôn trọng của Nam khiến Vân An thở phào nhẹ nhõm (vì không bị làm khó), nhưng đồng thời lại cảm thấy hụt hẫng (vì anh không hề có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào).

Cô nhìn vào vai áo của Nam, nơi vẫn còn vương lại một chút nếp nhăn từ đầu cô. Cô nhận ra, trong phút giây không phòng bị đó, cô đã dựa dẫm vào anh, và anh đã im lặng chấp nhận.

Sự cố đã trôi qua, nhưng dấu vết của nó vẫn còn lại: một bên vai Nam cảm thấy ấm áp và nhẹ nhõm một cách kỳ lạ, còn Vân An thì không thể xua đi hình ảnh sự bình yên khi cô tựa vào anh.

Họ tiếp tục chuyến bay, không nói thêm về sự cố đó. Nhưng cả hai đều biết, một tấm màn chắn vô hình nữa đã được kéo xuống.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×