Sau chuyến bay kéo dài gần hai giờ đồng hồ, chiếc xe riêng của chi nhánh đã đưa Vân An và Hoàng Nam đến khu nghỉ dưỡng ven biển, nơi sẽ diễn ra cuộc đàm phán hợp đồng. Không khí ở đây ấm áp và ẩm ướt hơn hẳn thành phố, mang lại cảm giác lãng mạn và thoải mái một cách nguy hiểm.
Vân An nhanh chóng lấy lại vẻ uy quyền thường thấy. Cô bước vào sảnh lễ tân với phong thái dứt khoát. Nam đi theo sau, mang theo hành lý và những tập hồ sơ quan trọng.
"Tôi đã đặt trước hai phòng đơn tiêu chuẩn cao cấp, tên là Vân An và Hoàng Nam," cô nói với nhân viên lễ tân.
Cô vừa nói dứt lời, nụ cười chuyên nghiệp trên môi cô lập tức đông cứng lại.
Cô nhân viên lễ tân tỏ vẻ bối rối và liên tục cúi đầu xin lỗi: "Tôi vô cùng xin lỗi, cô Vân An. Do có sự kiện hội nghị đột xuất, toàn bộ khu nghỉ dưỡng chúng tôi đã bị đặt kín từ tối qua. Hệ thống đã có sự nhầm lẫn lớn trong việc giữ phòng của quý khách."
Vân An cau mày, sự lạnh lùng toát ra khiến cô nhân viên run rẩy. "Ý cô là sao? Tôi đã đặt trước ba tuần. Toàn bộ phòng đều kín?"
"Vâng, thưa cô... chỉ còn duy nhất một phòng trống."
Hoàng Nam đang đứng cạnh, anh cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Anh biết, với danh tiếng và yêu cầu của Vân An, "phòng trống" đó chắc chắn không phải là một phòng bình thường.
Cô nhân viên lễ tân tiếp tục: "Chỉ còn duy nhất một Phòng Suite Tổng thống. Nó có đủ tiện nghi, nhưng... chỉ có một giường ngủ."
Cả Nam và An đứng hình.
Không khí lập tức trở nên ngột ngạt và căng thẳng tột độ. Vân An quay sang nhìn Nam. Ánh mắt cô dao động giữa sự giận dữ vì sự cố hậu cần và một chút bối rối không thể che giấu.
Nam giữ vẻ mặt điềm tĩnh nhất có thể, nhưng trong đầu anh, chuông báo động đã kêu vang. Phòng Suite, một giường. Mọi nỗ lực giữ khoảng cách của anh và những quy tắc bất thành văn của cô đều đã sụp đổ hoàn toàn vì một sai sót vô lý của khách sạn.
"Không thể chấp nhận được!" Vân An lên tiếng, giọng cô đầy kiên quyết. "Tôi cần một phòng riêng biệt. Bằng mọi giá!"
Cô nhân viên cố gắng thuyết phục: "Chúng tôi đã kiểm tra kỹ. Chỉ còn phòng này. Đây là phòng tốt nhất của chúng tôi, có cả phòng khách riêng, sofa lớn và tiện nghi đầy đủ. Chúng tôi sẽ giảm giá 50% cho sự cố này và đảm bảo phục vụ riêng cho hai vị."
Vân An nhìn Nam, tìm kiếm một giải pháp, nhưng Nam chỉ nhún vai nhẹ. Anh biết, ở một khu nghỉ dưỡng xa xôi như thế này, nếu khách sạn đã nói hết phòng, thì chắc chắn là hết.
"Thưa Trưởng phòng," Nam lên tiếng, giọng điềm tĩnh. "Thời gian đang gấp. Buổi họp đầu tiên là chiều nay. Việc chuyển khách sạn hay cố gắng tìm phòng khác sẽ tốn rất nhiều thời gian. Với phòng Suite này, chúng ta có thể làm việc ngay. Tôi sẽ ngủ ở sofa phòng khách. Sẽ không có vấn đề gì."
Nam cố ý nói rõ ràng, nhấn mạnh vào từ "sofa phòng khách" như một lời cam kết với cô, và cũng là một lời tự nhắc nhở với chính mình.
Vân An nhìn Nam một lúc lâu. Cô đang đánh giá anh. Cô thấy sự chuyên nghiệp tuyệt đối trong ánh mắt anh, nhưng cô cũng thấy một tia khao khát bị kìm nén đang nhảy múa trong đó. Cô biết, Nam nói dối. Cô cũng biết, cô đang muốn chấp nhận lời đề nghị này.
Cuối cùng, cô thở dài, ra quyết định đầy mạo hiểm. "Được. Nhận phòng. Nhưng Hoàng Nam, tôi sẽ ngủ trên giường. Cậu lo liệu phần còn lại."
"Tôi đã rõ, Trưởng phòng."
Khi họ bước vào Phòng Suite, cả hai đều cảm thấy sự ngột ngạt và sang trọng quá mức của không gian này. Căn phòng rộng rãi, hướng nhìn ra biển, nhưng điểm nhấn đáng sợ nhất lại là chiếc giường King size khổng lồ ở giữa phòng ngủ.
Chiếc giường được trải ga trắng tinh, gọn gàng, trông mềm mại và cám dỗ đến mức Nam không dám nhìn thẳng. Phòng Suite có cả phòng khách lớn với bộ sofa bọc da sang trọng, đúng như nhân viên lễ tân nói. Nam lập tức tuyên bố chủ quyền với chiếc sofa đó.
Vân An nhanh chóng đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Nam bắt đầu bóc tách và sắp xếp tài liệu. Anh cố gắng hết sức để tạo ra ranh giới vật lý cho riêng mình. Anh đặt hành lý của mình ở phòng khách, và hành lý của cô ở trong phòng ngủ.
Chỉ vài phút sau, Vân An mở cửa phòng. Cô đã thay bộ đồ len bằng một chiếc váy bút chì màu xanh navy và áo blazer trắng, lập tức trở lại hình ảnh nữ cường nhân.
"Nam, tài liệu A-07 của tôi đâu? Tôi cần xem lại gấp trước khi đi ăn trưa."
"Đây ạ," Nam đưa tập tài liệu cho cô. Tay họ lại chạm vào nhau trong khoảnh khắc. Lần này không phải một cú va chạm mạnh, mà là một sự tiếp xúc nhẹ nhàng và tinh tế, nhưng nó lại tạo ra một dòng điện rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Cậu có thể đi tắm rửa và nghỉ ngơi đi. 12 giờ ăn trưa, sau đó là buổi họp đầu tiên." Vân An ra lệnh, nhưng giọng cô lại có vẻ vội vàng hơn thường lệ, như thể cô muốn tống khứ anh ra khỏi căn phòng này ngay lập tức.
"Vâng."
Nam đi vào phòng tắm. Anh đóng cửa, đứng tựa lưng vào đó, cố gắng điều hòa nhịp thở. Anh nhìn vào chiếc gương lớn. Khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh, nhưng đôi mắt anh rực lên một ngọn lửa không thể giấu.
Một phòng. Một giường. Hai tuần.
Nam biết, đây sẽ không chỉ là một chuyến công tác, mà là một bài kiểm tra ý chí nghiệt ngã nhất trong sự nghiệp và đời sống cá nhân của anh. Chiếc sofa kia có thể là nơi anh ngủ, nhưng anh biết, ranh giới thực sự nằm ngay trong tâm trí của cả hai người.