Buổi chiều trôi qua trong bầu không khí căng thẳng và hiệu quả của công việc. Cả Vân An và Hoàng Nam đều giữ thái độ chuyên nghiệp tuyệt đối trong buổi họp đầu tiên, không ai để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự bối rối vì tình huống phòng ốc. Họ làm việc ăn ý, đến mức mọi người đều nghĩ họ là một cặp đôi công việc hoàn hảo.
Sau bữa tối xã giao nhẹ nhàng, cả hai trở về phòng Suite. Đồng hồ đã điểm chín giờ tối.
"Tắm trước đi, Trưởng phòng," Nam nói, giọng anh trầm ổn. Anh đã chuẩn bị sẵn một tách trà nóng và đặt nó trên bàn cạnh chiếc sofa phòng khách, tuyên bố ranh giới không gian của mình.
Vân An gật đầu nhẹ. Cô bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Nam thở phào nhẹ nhõm. Đây là lúc anh cần tái thiết lập sự bình tĩnh. Anh ngồi xuống sofa, cố gắng tập trung vào việc đọc lại hồ sơ, nhưng mắt anh cứ vô thức nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ.
Mỗi tiếng nước chảy, mỗi tiếng động nhỏ phát ra từ bên trong đều khiến anh căng thẳng một cách khó hiểu. Anh tưởng tượng Vân An đang làm gì, cô ấy sẽ mặc gì để ngủ, và liệu cô ấy có cảm thấy bất an hay không.
Anh biết, anh không nên tưởng tượng.
Sau gần nửa tiếng, tiếng nước ngừng. Nam vội vàng cúi gằm mặt xuống tập tài liệu.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra.
Vân An bước ra, không mang theo áo choàng tắm. Cô mặc một bộ đồ ngủ lụa satin màu xanh đậm. Chất liệu lụa mềm mại, bóng bẩy ôm lấy những đường cong gợi cảm của cô, nhưng không hề phô trương. Chiếc áo hai dây để lộ xương quai xanh tinh tế và bờ vai thon thả. Váy dài đến đầu gối, xẻ tà nhẹ ở một bên.
Đây là lần đầu tiên, Hoàng Nam nhìn thấy Vân An không phải trong bộ suit cứng nhắc. Hình ảnh cô trong bộ lụa mỏng manh, tóc còn hơi ẩm và khuôn mặt dịu dàng hơn dưới ánh đèn phòng Suite, khiến Nam cảm thấy khó thở.
Bộ đồ ngủ này, dù kín đáo, nhưng lại gợi cảm gấp vạn lần bất kỳ bộ đồ hở hang nào. Nó là biểu tượng của sự riêng tư và thư giãn tuyệt đối, mà giờ đây, cô lại mặc nó trước mặt anh.
Vân An không chú ý đến sự đứng hình của Nam. Cô đi thẳng đến bàn trà, rót cho mình một ly nước ấm.
Nam cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực. Anh buộc mình phải ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ dừng lại ở khuôn mặt cô, cố gắng giữ vẻ lãnh đạm và tập trung tối đa.
"Trưởng phòng," Nam nói, giọng anh hơi khàn. "Tôi... tôi sẽ vào phòng tắm. Cô có thể sử dụng phòng khách nếu cần."
Vân An quay lại, nhìn anh. Cô thấy Nam đang ngồi thẳng lưng trên sofa, tay giữ chặt tập hồ sơ, đôi mắt anh tránh né cô một cách rõ ràng.
Cô hiểu. Anh đang cố gắng tạo ra tấm chắn vô hình giữa họ.
"Được rồi. Cậu cứ tự nhiên," Vân An đáp, nhưng cô lại không đi ngay. Cô tiến đến tủ lạnh nhỏ, lấy một chai nước.
Khoảnh khắc đó, ánh sáng từ ngọn đèn sàn chiếu thẳng vào lưng cô. Nam vô tình nhìn thấy đường cong mềm mại từ cổ xuống vai cô, và cách mà tấm lụa nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô.
Nam nhắm chặt mắt trong một giây, rồi đứng bật dậy. Anh cần phải ra khỏi đây ngay lập tức.
"Vậy, tôi đi đây," Nam nói, gần như chạy vào phòng tắm.
Vân An nhìn theo bóng lưng khẩn trương của Nam, một nụ cười khó hiểu và tinh quái thoáng hiện trên môi cô. Cô biết, cô đã gây ra sự xao động cho anh. Sự hoảng hốt và đề phòng của Nam không thể giấu nổi.
Cô quay lại chiếc sofa, thấy tập tài liệu mà Nam vừa đọc. Cô đặt tay lên đó, nơi hơi ấm của Nam vẫn còn vương lại.
“Vị trí của tôi là sếp,” cô tự nhủ. “Tôi phải kiểm soát mọi thứ.”
Nhưng ngay lúc đó, cô lại vô thức vuốt ve lên tay nắm cửa phòng ngủ, nơi chỉ cách chiếc sofa của anh vài bước chân. Cô biết, ranh giới mà Nam đang cố gắng dựng lên rất mong manh.
Trong phòng tắm, Nam bật vòi hoa sen lạnh, đứng dưới dòng nước để làm dịu đi sự nóng rực trong cơ thể. Anh tự trách mình vì đã để hình ảnh Vân An trong bộ lụa ám ảnh tâm trí.
Anh mặc bộ đồ ngủ kín đáo đã chuẩn bị từ trước, quấn khăn quanh eo, rồi mới dám bước ra.
Vân An đã nằm trên giường, cửa phòng ngủ hơi khép hờ (không đóng hẳn), để lại một khe hở nhỏ giữa họ. Chiếc đèn ngủ duy nhất trong phòng khách đã được tắt, chỉ còn ánh sáng mờ ảo hắt vào từ ban công.
Nam nhẹ nhàng đi về phía sofa. Anh lấy thêm một cái gối từ vali và tự đắp cho mình chiếc chăn mỏng.
Khi Nam vừa nằm xuống, một tiếng nói khẽ vang lên từ phòng ngủ:
"Nam?"
"Vâng, Trưởng phòng."
"Cậu ngủ ngon chứ?"
"Tôi ổn. Cô cũng ngủ sớm đi. Mai còn có cuộc họp quan trọng."
Vân An im lặng một lúc. Rồi giọng cô lại vang lên, lần này dịu dàng hơn, mang theo một chút hờn dỗi tinh tế:
"Thật là bất công. Chiếc sofa đó không hề thoải mái. Sao cậu không nói dối là đã ngủ thiếp đi rồi?"
Nam hiểu ý cô. Cô đang thử thách anh. Cô đang cố gắng phá vỡ sự cương quyết và lạnh lùng mà anh đã dựng lên.
"Trưởng phòng, tôi cần sự tỉnh táo tối đa cho ngày mai. Và tôi biết rõ vị trí của mình," Nam trả lời, nhấn mạnh lại câu nói cũ như một lời thề với chính bản thân.
Sau câu trả lời đó, căn phòng chìm vào sự im lặng hoàn toàn.
Nam nằm trên sofa, nhìn chằm chằm vào khoảng tối hắt ra từ phòng ngủ. Anh biết, Vân An vẫn chưa ngủ. Cô đang chờ đợi. Và anh đang đấu tranh với khao khát được đứng dậy, bước qua khe cửa hẹp đó, để nói với cô rằng: Anh không ổn.
Đêm đầu tiên trong phòng Suite một giường đã bắt đầu, và sự căng thẳng gần gũi khiến cả hai đều không thể chợp mắt.