chuyến du lịch cùng gia đình

Chương 1: Bữa Tối Nơi Áp Lực


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu không khí trong căn phòng ăn chính của gia đình họ Lê luôn khiến Ánh Dương cảm thấy nghẹt thở. Không phải vì thức ăn dở, mà vì những câu chuyện vĩ mô và những kế hoạch được định sẵn không có chỗ cho cô.

"Thứ Sáu này chúng ta sẽ khởi hành. Mẹ đã đặt xong khu biệt thự riêng trên đảo Hoàng Yến. Ba tuần nghỉ ngơi, con không được viện cớ gì hết, Dương ạ," bà Lê, mẹ cô, tuyên bố dứt khoát, ánh mắt sắc sảo lướt qua con gái út đang cố gắng ẩn mình sau cuốn sách nghệ thuật.

Ánh Dương thở dài, đóng mạnh cuốn sách. "Mẹ, con đã nói rồi mà. Con có triển lãm cá nhân vào tháng sau, con cần thời gian để hoàn thành các bản vẽ. Việc đó quan trọng hơn việc con ngồi nhìn anh Hải làm việc với đối tác trên bãi biển."

Lê Hải, anh trai cô, người thừa kế sáng giá của tập đoàn, nhếch môi cười. "Em lại làm quá rồi, Tiểu Dương. Đây là chuyến đi gia đình, là cơ hội để em thư giãn. Hơn nữa, những đối tác như thế này đâu phải lúc nào cũng có cơ hội gặp gỡ. Ví dụ như anh Phong Lâm, một tuần đầu tiên sẽ đi cùng chúng ta. Em nên tận dụng để học hỏi."

Cái tên "Phong Lâm" ngay lập tức làm Ánh Dương nhíu mày. Cô chưa từng gặp người này, nhưng qua lời kể của anh trai, đó là một người đàn ông thành đạt, kỷ luật và cực kỳ nguyên tắc—một phiên bản trưởng thành, nghiêm khắc hơn cả cha cô. Chính những người như vậy là đại diện cho cuộc sống khuôn mẫu mà cô khao khát thoát ra.

"Con không cần học hỏi bất cứ điều gì từ giới kinh doanh của anh," Ánh Dương gần như gắt lên. Cô nhìn cha mình, ông Lê, người đang im lặng quan sát. "Ba, ba biết con không thích những chuyến đi như thế này. Nó giống như một văn phòng ngoài trời hơn là một kỳ nghỉ."

Ông Lê đặt đũa xuống, giọng điệu trầm và uy quyền. "Đây là truyền thống gia đình. Du lịch là cách để duy trì các mối quan hệ xã hội quan trọng. Con không thể mãi sống trong thế giới nghệ thuật của riêng mình, Dương. Đã đến lúc con phải tham gia vào những việc của gia đình."

Ánh Dương cảm thấy họng mình nghẹn lại. Cô biết mình đã thua. Trong gia đình này, tiếng nói của cô, một người theo đuổi đam mê nghệ thuật không mang lại lợi nhuận, luôn bị xem nhẹ. Sự gò bó, kiểm soát này chính là lý do cô luôn muốn trốn chạy. Chuyến đi này, đối với cô, không phải là kỳ nghỉ, mà là một nhà tù di động được ngụy trang bằng resort năm sao.

Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa reo lên. Một người giúp việc bước vào, khẽ khàng báo cáo. "Thưa ông bà, ông Phong Lâm đã đến. Ông ấy muốn tiện đường gửi một số tài liệu gấp cho cậu Hải trước khi chuyến đi bắt đầu."

Lê Hải lập tức đứng dậy, hồ hởi. "Tuyệt vời, mời anh ấy vào phòng khách."

Ánh Dương hơi ngả người ra sau ghế, mắt hướng về phía hành lang. Cô không muốn thấy người đàn ông này, nhưng sự tò mò lại thôi thúc cô. Cô tưởng tượng ra một người đàn ông đeo kính, luôn cau có và cứng nhắc như Lê Hải, chỉ giỏi nói về lợi nhuận và thị trường chứng khoán.

Vài phút sau, cánh cửa phòng ăn mở ra.

Bước vào không phải là một người đàn ông già nua hay cộc cằn, mà là một hình bóng cao lớn, lịch thiệp.

Phong Lâm.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đen tối màu, tay áo xắn cao để lộ cánh tay rắn chắc, khỏe khoắn. Anh ta không đeo kính, ánh mắt sâu thẳm, đen láy và bình thản, như mặt hồ sâu không gợn sóng. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt mang những đường nét góc cạnh, trưởng thành, và ẩn chứa một vẻ mệt mỏi nhưng cực kỳ thu hút. Anh ta toát ra một thứ khí chất quyền lực, nhưng không phải kiểu phô trương như anh trai cô, mà là sự trầm tĩnh, sắc bén của người đã trải qua nhiều thăng trầm.

Cả phòng ăn như thể hạ nhiệt độ. Anh ta chào hỏi ba mẹ cô bằng một giọng nói trầm ấm, rõ ràng.

Ánh Dương vô tình để lộ nửa khuôn mặt sau lưng cha cô, lén lút quan sát. Khi Phong Lâm đang trao đổi nhanh với Lê Hải về tài liệu, ánh mắt anh ta vô tình lướt qua bàn ăn. Khoảnh khắc ấy, anh ta bắt gặp ánh mắt lén lút của Ánh Dương.

Một sự im lặng không lời.

Anh ta không cau mày, không tỏ vẻ khó chịu, cũng không cười. Ánh mắt anh ta dừng lại chỉ vài giây, nhưng đủ để Ánh Dương cảm thấy như mình đang bị nhìn thấu. Đó là một cái nhìn thâm trầm, không phán xét, nhưng lại mang một sự bí ẩn khó lý giải.

Ánh Dương lập tức cúi gằm mặt xuống, cảm thấy má mình nóng bừng. Cô ghét cảm giác bị phát hiện, đặc biệt là bởi một người đàn ông xa lạ và áp đặt như thế.

"Xin lỗi đã làm phiền bữa tối của mọi người," Phong Lâm nói, quay sang gia đình cô. "Tôi đã nói chuyện xong với Hải. Thứ Sáu gặp lại mọi người tại sân bay."

Sau khi anh ta rời đi, không khí phòng ăn mới trở lại bình thường.

Bà Lê khẽ thốt lên: "Quả là một người đàn ông xuất sắc. Kỷ luật và tinh tế."

Ông Lê gật gù tán thành. Lê Hải thì bận rộn xem tài liệu.

Còn Ánh Dương, cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Hình ảnh ánh mắt thâm trầm, sắc nét đó cứ lởn vởn trong đầu cô. Cô cảm thấy một sự khó chịu sâu sắc—không phải vì ghét, mà vì người đàn ông ấy quá khác biệt so với tưởng tượng của cô, và điều đó khiến cô cảm thấy bất an.

Chuyến du lịch sắp tới. Ba tuần trên đảo Hoàng Yến. Phải chịu đựng gia đình, và bây giờ là phải chịu đựng thêm Phong Lâm – người đàn ông vừa xuất hiện đã gợi lên trong cô một sự căng thẳng và một chút tò mò không mong muốn.

Ánh Dương siết chặt tay dưới gầm bàn. Cô ghét chuyến đi này. Cô ghét sự gò bó này. Và cô ghét cả cảm giác bất ổn mà người đàn ông tên Phong Lâm mang lại.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×