chuyến du lịch cùng gia đình

Chương 2: Chuyến Bay Buộc Phải Chấp Nhận


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Sáu. Ngày khởi hành.

Ánh Dương mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình, quần jogger thoải mái, gần như là biểu tình ngầm phản đối sự kiện "du lịch xã giao" này. Cô kéo lê chiếc vali nhỏ, ánh mắt mệt mỏi cố gắng lờ đi sự hối hả của gia đình ở khu vực VIP của sân bay.

"Dương, đi đứng cho nghiêm chỉnh vào, con là con gái nhà Lê đấy," mẹ cô khẽ nhắc nhở. "Và cất cái tai nghe kia đi, chào hỏi mọi người tử tế."

Ánh Dương miễn cưỡng tháo tai nghe, giả vờ mỉm cười lịch sự. Đúng lúc đó, cô nhìn thấy Phong Lâm.

Anh ta đang đứng cách đó không xa, nói chuyện với ba và anh trai cô. Khác với vẻ lịch lãm tối hôm trước, hôm nay anh ta mặc trang phục đơn giản hơn: quần chinos màu be và áo polo xanh đậm, nhưng vẫn toát ra sự gọn gàng, chững chạc. Anh ta giữ một khoảng cách chuyên nghiệp với mọi người, thỉnh thoảng mỉm cười nhẹ, ánh mắt luôn sắc sảo và điềm tĩnh.

Cô cố gắng né tránh anh ta bằng cách đi về phía quầy làm thủ tục. Tuy nhiên, chuyến bay của gia đình cô là chuyến bay thuê riêng, và không gian là thứ xa xỉ.

Trên máy bay, Ánh Dương nhanh chóng tìm được ghế ngồi của mình, một ghế cạnh cửa sổ ở phía cuối khoang hạng nhất, hy vọng sẽ tách biệt với khu vực trò chuyện của người lớn. Cô lập tức đeo lại tai nghe, bật nhạc cực đại, tự tạo ra bức tường âm thanh cá nhân.

Cô nhắm mắt lại, cố gắng tưởng tượng về xưởng vẽ của mình, về mùi sơn dầu và sự yên tĩnh. Chỉ ba tuần thôi, cô tự nhủ, rồi cô sẽ được giải thoát.

Một lúc sau, cô cảm thấy một bóng người cao lớn dừng lại bên cạnh. Ánh Dương liếc nhìn qua khe mắt.

Đó là Phong Lâm.

Ghế của anh ta chính là ghế bên cạnh cô.

Tim cô hẫng một nhịp. Tại sao lại là anh ta? Với vị trí quan trọng như anh ta, đáng lẽ ra anh ta phải ngồi ở khu vực trung tâm, cạnh anh trai cô, để tiện trao đổi công việc.

Phong Lâm cúi xuống, giọng nói trầm ấm và rõ ràng xuyên qua tiếng nhạc lớn trong tai nghe của cô.

"Cô Ánh Dương, xin lỗi, tôi có thể ngồi đây không?"

Ánh Dương giật mình tháo tai nghe ra, hơi lúng túng. "Vâng... đương nhiên rồi."

Cô lùi người sát vào cửa sổ, gần như dán mình vào thành máy bay, cố gắng tạo ra khoảng trống lớn nhất có thể.

Phong Lâm không nói thêm gì. Anh ta đặt chiếc túi xách gọn gàng lên ngăn để đồ, ngồi xuống. Hành động của anh ta rất điềm tĩnh, không hề có sự vội vã hay bồn chồn.

Không gian bỗng trở nên ngột ngạt. Mùi hương nam tính, thoang thoảng mùi gỗ đàn hương, phát ra từ Phong Lâm, khác biệt hoàn toàn với mùi nước hoa đậm đặc của giới doanh nhân mà cô thường ngửi thấy. Mùi hương này nhẹ nhàng nhưng lại có sự lôi cuốn mạnh mẽ, gợi lên cảm giác an toàn và sự trưởng thành.

Ánh Dương không dám quay sang nhìn anh ta. Cô cảm thấy sự hiện diện của anh ta như một trường lực vô hình đang hút lấy sự chú ý của cô.

Sau khi máy bay cất cánh và ổn định, Phong Lâm lấy ra một chiếc máy tính bảng và bắt đầu làm việc. Anh ta làm việc rất tập trung, nhưng thỉnh thoảng lại nhắm mắt nghỉ ngơi vài phút.

Lúc này, Ánh Dương mới có cơ hội quan sát anh ta mà không sợ bị phát hiện.

Cô nhìn vào những đường nét trên khuôn mặt anh ta: sống mũi cao, xương hàm sắc cạnh, và đặc biệt là đôi tay. Ngón tay anh ta thon dài, mạnh mẽ, đang gõ nhẹ trên màn hình. Đôi tay đó không chỉ biết cầm bút ký hợp đồng, mà còn toát lên vẻ khéo léo, dường như có thể làm được nhiều việc hơn là chỉ công việc.

Cô nhớ lại lời anh trai: Anh ta là biểu tượng của sự kiểm soát và trách nhiệm.

Bất giác, Ánh Dương lại tự hỏi: Liệu người đàn ông này có bao giờ thoát khỏi sự gò bó của trách nhiệm không? Hay anh ta đã chấp nhận cuộc sống đó? Anh ta nhìn có vẻ bình yên, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự cô đơn rất sâu.

Ánh Dương tự thấy mình thật nực cười. Tại sao cô lại quan tâm đến nội tâm của một người đàn ông mà cô vừa mới gặp, một người là đối tác của gia đình và là biểu tượng cho mọi thứ cô muốn chạy trốn?

Cô quay mặt về phía cửa sổ, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ đó. Tuy nhiên, cô lại bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính: một cô gái trẻ đang nhăn nhó, đầy mâu thuẫn.

Bỗng nhiên, Phong Lâm khẽ nghiêng người về phía cô một chút.

"Cô Ánh Dương," anh ta gọi, giọng điệu rất nhẹ nhàng.

Ánh Dương giật mình quay lại.

"Cô có muốn đổi ghế không?" Phong Lâm hỏi, ánh mắt anh ta chỉ vào chiếc ghế trống đối diện, không gần cửa sổ nhưng lại rộng hơn. "Chỗ này có vẻ hơi chật với cô."

Ánh Dương lắc đầu ngay lập tức. "Không, tôi ổn. Tôi thích nhìn ra ngoài."

Anh ta mỉm cười nhẹ, nụ cười rất hiếm hoi nhưng lại khiến gương mặt anh ta sáng lên một cách bất ngờ. "Tôi hiểu. Nhưng đừng cố gắng dán mình vào cửa sổ như thế. Cô đang bị gò bó trong một không gian vốn đã rộng rãi."

Câu nói của anh ta như một gáo nước lạnh đổ vào tâm trí Ánh Dương. Anh ta không chỉ nói về chỗ ngồi, anh ta đang nói về cuộc sống của cô. Anh ta đã nhìn thấu sự khó chịu và mâu thuẫn của cô chỉ qua một hành động nhỏ!

Ánh Dương thấy bối rối, cô lắp bắp: "Tôi... tôi chỉ là..."

"Không cần giải thích," Phong Lâm ngắt lời cô, giọng điệu vẫn bình tĩnh nhưng sâu sắc. "Cô đang cảm thấy không thoải mái với chuyến đi này. Tôi hiểu." Anh ta quay lại với công việc, nhưng lại nói thêm một câu, nhỏ đủ để chỉ Ánh Dương nghe thấy:

"Nhưng đôi khi, những hành trình bất đắc dĩ lại là lúc chúng ta tìm thấy những thứ quý giá nhất, nếu cô chịu mở lòng một chút."

Ánh Dương nhìn chằm chằm vào bóng lưng vững chãi của anh ta. Lời nói của anh ta không phải là một lời khuyên ép buộc, mà là một sự gợi mở nhẹ nhàng, nhưng lại tạo ra một vết nứt lớn trong bức tường phòng thủ của cô.

Cả quãng đường bay còn lại, Ánh Dương không bật nhạc. Cô nhìn ra bầu trời xanh, nhưng tâm trí lại xoáy sâu vào câu nói của người đàn ông bên cạnh. Cô không còn ghét bỏ sự hiện diện của anh ta nữa, mà thay vào đó, cô cảm thấy một sự căng thẳng lãng mạn đang len lỏi.

Liệu chuyến đi này có thực sự giúp cô tìm thấy thứ gì đó quý giá? Và thứ quý giá đó có phải là chính người đàn ông đang ngồi cạnh cô không?


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×