Phong Lâm đã rời đi ngay trong đêm sau bữa tiệc. Anh ta không nói lời tạm biệt công khai, chỉ để lại chiếc la bàn bạc trên tay Ánh Dương như một lời hứa kín đáo.
Sáng hôm sau, biệt thự trở nên yên tĩnh một cách bất thường. Sự vắng mặt của Phong Lâm để lại một khoảng trống lớn. Dù trước đó cô luôn cảm thấy gò bó vì sự hiện diện của anh ta, giờ đây, sự thiếu vắng ấy lại khiến cô thấy trống rỗng và cô đơn hơn bao giờ hết.
Ánh Dương thức dậy muộn, đi xuống nhà và thấy chiếc hộp đựng bức tranh vẫn còn nằm gọn gàng trên bàn làm việc của Lê Hải, nơi Phong Lâm đã để lại nó. Anh ta đã giữ lời hứa và mang theo thông điệp của cô.
Cô đưa tay chạm vào chiếc la bàn bạc. Nó lạnh ngắt, nhưng lại mang đến một cảm giác trấn an kỳ lạ. Luôn biết phương hướng. Lời nhắn ấy như một kim chỉ nam, nhắc nhở cô về những điều quan trọng.
Tuy nhiên, sự rời đi của Phong Lâm không có nghĩa là sự gò bó của gia đình biến mất. Ngược lại, Lê Hải lại càng tăng cường sự kiểm soát.
"Anh Lâm đã đi rồi. Giờ em không còn lý do gì để lén lút nữa," Lê Hải tuyên bố trong bữa sáng. "Hôm nay em phải dành thời gian cùng mẹ đi gặp gỡ."
Ánh Dương đã không còn phản ứng gay gắt như trước. Cô gật đầu. "Vâng, anh Hải. Em sẽ đi."
Sự thay đổi này khiến Lê Hải hơi ngạc nhiên, nhưng cũng làm anh ta hài lòng. Anh ta không biết rằng, đây không phải là sự khuất phục, mà là một sự trưởng thành chiến lược. Ánh Dương đã học được cách sử dụng sự tĩnh lặng và nhân nhượng để bảo vệ năng lượng và mục tiêu của mình.
Cô hiểu rằng, khoảng cách vật lý giữa cô và Phong Lâm là cần thiết vào lúc này. Mối quan hệ của họ không thể tiếp tục phát triển trong sự giám sát gắt gao. Đây là thời gian để cô chứng minh bản thân, để cô trở thành một đối thủ ngang tầm với sự trưởng thành của anh ta, chứ không chỉ là một cô gái trẻ bốc đồng.
Trong những ngày tiếp theo, Ánh Dương tuân thủ theo lịch trình của gia đình. Cô tham gia các buổi trà chiều, trò chuyện xã giao, và thậm chí còn sử dụng sự tinh tế mà cô học được từ Phong Lâm để đối đáp với những người lớn tuổi một cách thông minh và khéo léo. Mẹ cô rất tự hào, còn Lê Hải thì dần buông lỏng sự kiểm soát.
Nhưng khi đêm xuống, cô lại trở về với thế giới của mình. Cô mở máy tính bảng và bắt đầu nghiên cứu sâu hơn về kiến trúc và lịch sử của đảo Hoàng Yến, sử dụng chiếc la bàn như một vật may mắn. Cô cũng bắt đầu tìm kiếm thông tin về Phong Lâm.
Anh ta là một nhân vật kín tiếng trên truyền thông. Cô chỉ tìm thấy vài bài báo về thành công kinh doanh của anh ta, những bài phỏng vấn ngắn gọn, và một vài bức ảnh lạnh lùng, chuyên nghiệp.
Cô tìm thấy một đoạn phỏng vấn cũ, nơi Phong Lâm được hỏi về bí quyết thành công. Anh ta đã trả lời: “Thành công không phải là việc giành được tất cả, mà là việc biết rõ mình cần gì và từ bỏ điều gì.”
Ánh Dương nằm trên giường, suy nghĩ về câu nói đó. Cô cần gì? Cô cần tự do, đam mê, và giờ đây, cô cần Phong Lâm. Cô sẵn sàng từ bỏ sự an toàn của vùng an toàn cá nhân, sự ngại ngùng của tuổi trẻ, để theo đuổi những điều đó.
Cô mở sổ vẽ ra, bắt đầu phác thảo những bức tranh mới. Lần này, không còn sự giận dữ hay mâu thuẫn. Thay vào đó là sự mạnh mẽ và quyết tâm. Cô vẽ một cô gái đang đứng vững trên ngọn hải đăng, nhìn ra biển cả bao la, không sợ hãi.
Cô biết, Phong Lâm đang ở rất xa, tiếp tục công việc của mình. Nhưng cô cũng biết, anh ta đang chờ đợi cô. Anh ta không cần cô phải thay đổi vì anh ta, mà anh ta cần cô trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình – một người phụ nữ trưởng thành, độc lập, xứng đáng với sự mạo hiểm mà anh ta đã đánh đổi.
Chuyến du lịch gia đình đã gần kết thúc. Ánh Dương giờ đây đã sẵn sàng trở về nhà, không phải là một cô gái bất mãn, mà là một người phụ nữ đã tìm thấy mục tiêu và phương hướng. Cô hiểu rằng, khoảng cách cần thiết này là thử thách để chứng minh tình cảm và sự trưởng thành của cô.
Ánh Dương nhìn vào bức vẽ mới của mình. Cô quyết định sẽ gửi cho Phong Lâm một bức ảnh của tác phẩm này. Không phải là lời nói, mà là hành động.
Cô chụp bức ảnh, kèm theo một tin nhắn ngắn:
Tiểu Dương: Đã tìm thấy phương hướng.
Sau đó, cô bình tĩnh đặt điện thoại xuống và đi ra ngoài. Hôm nay, cô sẽ tự mình khám phá một khu chợ địa phương. Cô không cần người tài xế của Phong Lâm. Cô đã đủ can đảm để đi một mình.