chuyến du lịch cùng gia đình

Chương 9: Thông Điệp Qua Tác Phẩm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lời cảnh cáo của Lê Hải và sự bảo vệ kín đáo của Phong Lâm đã khiến Ánh Dương không còn có thể hành động bốc đồng. Cô cần một cách giao tiếp mới, một cách chỉ dành riêng cho hai người. Và cô đã tìm thấy nó qua nghệ thuật.

Cô dành trọn buổi chiều trong phòng, tập trung hoàn thiện bức tranh về ngôi làng chài. Bức tranh giờ đây không chỉ là cảnh vật hoang sơ; nó là sự pha trộn giữa màu sắc u ám của sự gò bó và màu xanh tươi sáng của hy vọng, với điểm nhấn là ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi từ một góc khuất – tượng trưng cho Phong Lâm. Cô đã vẽ thêm một chi tiết nhỏ: một ngọn hải đăng đơn độc trên vách đá, mạnh mẽ đứng vững giữa bão tố, biểu tượng cho sự kiên định mà anh ta đã dạy cô.

Sau khi bức tranh hoàn thành, Ánh Dương mỉm cười hài lòng. Cô biết rõ, chỉ có Phong Lâm mới có thể hiểu được thông điệp ẩn giấu này. Cô quyết định sử dụng một chiếc hộp đựng hồ sơ mỹ thuật cũ để đựng bức tranh, như thể đó là một tài liệu quan trọng.

Đến tối, khi gia đình cô và Phong Lâm chuẩn bị cho bữa tiệc chiêu đãi cuối cùng trước khi anh ta rời đi, Ánh Dương nắm lấy cơ hội.

Cô mặc một chiếc váy thanh lịch, tóc buông xõa, xuất hiện ở phòng khách một cách tự tin. Phong Lâm đang đứng gần cửa sổ, đang nói chuyện với một người khách, nhưng ánh mắt anh ta ngay lập tức tìm đến cô.

Ánh Dương bước đến gần anh trai mình, người đang bận rộn xem xét lại danh sách khách mời.

"Anh Hải, bức tranh này là một món quà nhỏ mà em đã vẽ tặng đối tác quan trọng nhất của anh. Em nghĩ anh ta sẽ thích nó," Ánh Dương nói lớn, đủ để Phong Lâm nghe thấy.

Lê Hải nhíu mày. "Tặng Phong Lâm? Em nên tặng ba mẹ."

"Không, em muốn tặng anh Lâm. Em đã học được rất nhiều về sự trưởng thành và tĩnh lặng trong chuyến đi này, và anh ấy là người truyền cảm hứng. Em nghĩ bức tranh này phù hợp nhất với anh ấy," cô kiên quyết.

Lê Hải không muốn tạo ra mâu thuẫn trước mặt đối tác, nên anh ta gật đầu miễn cưỡng. "Được rồi, tùy em."

Ánh Dương mang chiếc hộp đựng bức tranh đến chỗ Phong Lâm. Cô đặt nó lên bàn bên cạnh anh ta.

"Đây là một món quà, Phong Lâm. Món quà cảm ơn vì sự giúp đỡ của anh," cô nói, giữ giọng điệu xã giao hoàn hảo, nhưng ánh mắt cô lại chứa đựng tất cả sự chân thành.

Phong Lâm nhìn cô, ánh mắt anh ta lấp lánh sự thấu hiểu. Anh ta đặt tay lên chiếc hộp đựng, ngón tay anh ta khẽ chạm vào tay cô. Cái chạm ngắn ngủi, công khai, nhưng chứa đựng sự bí mật sâu sắc.

"Cảm ơn cô, Ánh Dương," anh ta nói. "Tôi tin rằng đây là một món quà rất đặc biệt."

Sau đó, cả hai tiếp tục hòa vào bữa tiệc, nhưng sự tương tác này đã thiết lập một sợi dây liên kết vô hình giữa họ. Lê Hải đang quan sát, nhưng anh ta không thể tìm thấy bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn.

Khoảng nửa tiếng sau, Phong Lâm xin phép rời khỏi khu vực náo nhiệt. Anh ta mang theo chiếc hộp đựng bức tranh, đi về phía hành lang vắng vẻ. Ánh Dương biết anh ta sẽ làm gì.

Cô lén lút đi theo, dừng lại ở góc khuất, nơi cô có thể quan sát mà không bị phát hiện.

Phong Lâm bước vào phòng làm việc riêng của anh ta, đóng cửa lại. Ánh Dương biết anh ta đang mở bức tranh ra. Cô hồi hộp chờ đợi. Cô tự hỏi liệu anh ta có thực sự hiểu được ngọn hải đăng mà cô đã vẽ không.

Năm phút sau, cửa phòng làm việc mở ra. Phong Lâm bước ra, ánh mắt anh ta quét một vòng quanh hành lang. Anh ta nhìn thấy cô đang đứng trong bóng tối.

Anh ta bước đến chỗ cô, nhưng không nói lời nào. Anh ta chỉ nhẹ nhàng đưa tay vào túi áo khoác, lấy ra một vật nhỏ và đặt vào tay cô.

"Tôi sẽ giữ bức tranh này," anh ta nói khẽ, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng và một chút nguy hiểm. "Và cô hãy giữ thứ này. Nó sẽ giúp cô bình yên."

Vật anh ta đưa cho cô là một chiếc mề đay bằng bạc, hình một chiếc la bàn nhỏ, được chạm khắc tinh xảo.

"Đây là..." Ánh Dương ngạc nhiên.

"Là la bàn," anh ta ngắt lời. "Để cô luôn biết phương hướng, ngay cả khi cô lạc lối trong chính cảm xúc của mình."

Hành động này, cùng với thông điệp ẩn ý, là lời tuyên bố tình cảm lãng mạn và sự tôn trọng tuyệt đối dành cho cô. Anh ta không chỉ chấp nhận tình cảm của cô, mà còn khuyến khích cô giữ lấy sự tự do và bản ngã của mình.

Ánh Dương siết chặt chiếc la bàn trong tay. Nó vẫn còn ấm hơi tay anh. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cô đầy kiên định.

"Cảm ơn anh. Em sẽ không bao giờ lạc lối nữa."

Phong Lâm mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và chân thật. Anh ta muốn đưa tay ôm cô, nhưng cuối cùng anh ta chỉ đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

"Giữ an toàn, tiểu Dương. Tôi sẽ đi vào tối nay. Hãy nhớ những gì tôi nói. Cuộc hành trình này chỉ mới bắt đầu."

Anh ta quay lại, bước về phía phòng tiệc. Ánh Dương đứng đó, trong tay là chiếc la bàn bằng bạc lấp lánh. Cô biết, Phong Lâm đã rời đi, nhưng anh ta đã để lại một phần của mình—một thông điệp bí mật và một lời hứa không lời.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×