Tiết trời tháng Mười tại thành phố này luôn mang theo một vẻ lạnh buốt, nhưng cơn lạnh đang thấm vào xương tủy An Nhiên không phải từ gió, mà từ nỗi tuyệt vọng. Cô đứng trước cánh cửa kim loại nặng trịch, nơi căn hộ penthouse kiêm studio của Lăng Tiêu – vị họa sĩ cô độc, bí ẩn, được giới nghệ thuật tung hô như một vị thần nhưng lại khét tiếng vì sự lập dị và khắt khe.
Ba ngày trước, An Nhiên đã nhận được tin nhắn ngắn gọn từ trợ lý của anh: “Anh Lăng Tiêu muốn gặp cô. 10 giờ sáng. Chính xác.”
Năm ngoái, bố cô bệnh nặng. Năm nay, học bổng bị cắt. An Nhiên, sinh viên khoa Thiết kế với danh hiệu thủ khoa, giờ đây không còn sự lựa chọn. Cô phải tìm kiếm một công việc làm mẫu ảnh nghệ thuật, và ai cũng nói, Lăng Tiêu trả giá cao nhất.
Cô hít một hơi sâu, chỉnh lại chiếc áo khoác đã sờn. Tay cô siết chặt chiếc túi xách, bên trong chỉ có một cuốn sổ phác thảo và chút tiền lẻ.
Cánh cửa mở ra. Đập vào mắt cô không phải sự sang trọng lấp lánh, mà là một không gian rộng lớn đến choáng ngợp, tràn ngập ánh sáng tự nhiên và mùi hương nồng đậm của màu dầu và nhựa thông. Cảm hứng và tiền bạc. Đây là nơi hai thứ cô khao khát nhất tồn tại.
Lăng Tiêu đứng ở giữa căn phòng. Anh cao, gầy, mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản bị vấy bẩn bởi những vệt sơn màu. Mái tóc đen rũ xuống che gần hết đôi mắt, nhưng ánh nhìn sắc lạnh lướt qua cô đã đủ khiến cô cảm thấy như bị lột trần. Ánh mắt đó không phải là sự đánh giá trần tục, mà là sự phân tích tuyệt đối, giống như anh đang bóc tách linh hồn cô ra để xem xét.
"Cô là An Nhiên?" Giọng anh trầm và khan, mang theo chút mệt mỏi nhưng đầy uy quyền.
"Vâng, thưa anh." Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Anh không đáp, mà bước lại gần. Mỗi bước chân của anh đều khiến An Nhiên căng thẳng như một dây đàn. Anh dừng lại cách cô chỉ nửa mét, cúi thấp xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. Mùi sơn dầu và một chút hương bạc hà lạnh lẽo xộc vào khứu giác cô.
"Tôi không có nhiều thời gian. Cô biết tôi tìm người mẫu làm gì rồi chứ?" Anh hỏi, nhấn mạnh từng chữ.
An Nhiên nuốt nước bọt. "Làm mẫu khỏa thân cho tác phẩm mới của anh."
"Chính xác." Lăng Tiêu đưa tay lên, ngón tay dính màu than cẩn thận vén lọn tóc vương trên má cô. Đó là một cử chỉ nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cô rùng mình. "Tôi không cần một cơ thể vô hồn. Tôi cần một cảm xúc, một linh hồn trong đôi mắt. Cô có vẻ... trong sáng quá. Tôi e rằng cô không chịu nổi sự tàn phá mà tôi cần ở cô."
Lời nói của anh như một lời thách thức, chạm vào lòng tự ái của một sinh viên nghệ thuật chân chính.
"Tôi cần tiền," An Nhiên nói thẳng, không muốn giấu giếm sự thật cay đắng. "Tôi sẽ làm tất cả những gì anh yêu cầu, miễn là hợp pháp. Và tôi sẽ hoàn toàn chuyên nghiệp."
Lăng Tiêu cười khẩy, một nụ cười gần như không tồn tại. "Chuyên nghiệp? Ở đây, chuyên nghiệp có nghĩa là không có ranh giới giữa cô và bức tranh. Khi cô bước vào studio này, cô không còn là An Nhiên nữa. Cô là 'Obsession' (Sự Ám Ảnh) của tôi."
Anh quay lưng lại, đi về phía chiếc ghế trường kỷ bọc da màu đỏ thẫm đặt giữa căn phòng, nơi ánh sáng chiếu vào hoàn hảo nhất. "Tôi sẽ trả cô gấp năm lần thị trường. Nhưng tôi có một quy tắc: Cô phải là của tôi, độc quyền, trong thời gian hợp đồng. Tôi không muốn bất kỳ sự can thiệp hay nguồn cảm hứng ngoại lai nào chạm vào cô."
"Ý anh là..."
"Tôi muốn cô phải hoàn toàn tập trung cho tôi. Cấm yêu đương. Cấm quan hệ thân mật với người khác. Cô là nguồn cảm hứng đang chảy của tôi, An Nhiên. Nếu dòng chảy bị vẩn đục, hợp đồng chấm dứt ngay lập tức." Anh ngước nhìn cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, chất chứa một thứ quyền lực tối thượng. "Cô có chấp nhận sự sở hữu này không?"
Câu hỏi của anh không chỉ là về công việc. Nó là một lời mời vào một trò chơi quyền lực và dục vọng.
An Nhiên nhắm mắt lại. Cô nghĩ đến bố, đến học phí. Cái giá của sự trong sạch là bao nhiêu? Nếu cô có thể bán thân xác mình cho nghệ thuật để cứu vãn cuộc đời mình, liệu đó có phải là sự hi sinh?
Cô mở mắt ra, nhìn thẳng vào Lăng Tiêu, nơi ánh sáng hắt lên làm rõ hơn những vết sơn trên ngón tay anh.
"Tôi chấp nhận. Nhưng tôi có một yêu cầu," cô nói, giọng cô đã không còn run rẩy. "Bức tranh đó, một ngày nào đó, tôi muốn được thấy."
Lăng Tiêu bật cười thành tiếng, một âm thanh khô khốc nhưng đầy thích thú.
"Được. Nhưng cô sẽ phải trả giá cho sự tò mò đó. Hãy ký vào đây."
Anh đưa ra một bản hợp đồng, những điều khoản về tiền bạc và sự độc quyền được in rõ ràng. Bên cạnh đó là một chiếc bút mực đen.
An Nhiên cầm bút, cảm giác lạnh lẽo từ thân bút lan vào lòng bàn tay. Cô biết mình đang bán một phần tự do, một phần thân thể, thậm chí là một phần linh hồn, cho người đàn ông này.
Cô ký tên.
"Tốt." Lăng Tiêu đứng dậy, tiến lại gần cô lần nữa. Lần này, anh không chỉ nhìn. Anh đưa tay chạm vào xương quai xanh của cô, lướt nhẹ xuống cổ áo.
"Bây giờ, Nàng Thơ của tôi," anh thì thầm, giọng anh trở nên khàn đặc hơn, "Buổi làm việc đầu tiên. Cảm hứng của tôi đã đến rồi. Cô cởi đồ đi."
An Nhiên cảm thấy tim mình như ngừng đập, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng. Sự chuyên nghiệp cô vừa tuyên bố đang bị thách thức ngay lập tức. Cô nhìn vào ánh mắt đang rực cháy của Lăng Tiêu, nơi dục vọng và sự ám ảnh nghệ thuật hòa quyện không thể tách rời. Cô là của anh. Ngay lúc này, và có thể là mãi mãi.
Cô từ từ đưa tay lên cổ áo khoác...