chuyện người mẫu ảnh nude

Chương 2: Lần Chạm Đầu Tiên Của Bút Lông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Nhiên cảm thấy như mình vừa ký vào một hiệp ước với Quỷ dữ. Cô đã chấp nhận sự sở hữu của Lăng Tiêu, và giờ là lúc phải trả giá.

Tay cô chậm rãi tháo chiếc áo khoác. Cơ thể cô dưới lớp áo len mỏng manh bắt đầu run rẩy, không phải vì lạnh, mà vì ánh mắt phân tích của người đối diện. Ánh mắt đó không có sự ham muốn tầm thường, nó là một thứ khao khát tuyệt đối với cái đẹp, cái khao khát muốn biến cô thành một thứ vô tri, hoàn hảo trên khung vải.

Lăng Tiêu ngồi xuống ghế, khuỷu tay đặt lên đầu gối, ngón tay đan vào nhau. Anh nhìn cô mà không chớp mắt, như thể đang khắc ghi từng đường nét vào trí óc.

"Chậm rãi thôi, An Nhiên," anh ra lệnh, giọng vẫn trầm và khô khan, nhưng cô cảm nhận được một sự chờ đợi căng như dây đàn trong từng câu chữ. "Tôi không muốn cô vội vã. Tôi muốn nhìn thấy sự dằn vặt của cô, sự ngượng ngùng và cả sự kháng cự bị che giấu."

Cô cắn môi. Cởi bỏ quần áo không khó, nhưng cởi bỏ sự bảo vệ của mình dưới cái nhìn xuyên thấu của anh mới là điều kinh khủng.

Chiếc áo len trượt khỏi vai, rơi xuống sàn gỗ. Sau đó là chiếc áo lót, rồi đến chiếc quần jeans. Cuối cùng, An Nhiên đứng trần trụi giữa không gian rộng lớn, dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo hắt từ cửa sổ lớn. Mùi sơn dầu, mùi nhựa thông và mùi của sự trần trụi bủa vây cô.

"Tốt," Lăng Tiêu thì thầm, giống như anh đang nói với chính mình. Anh đứng dậy, chậm rãi đi về phía giá vẽ.

An Nhiên cảm thấy tim mình đập liên hồi. Cô đưa tay lên che ngực, một phản xạ tự nhiên.

"Đừng che," Lăng Tiêu lạnh lùng nói mà không quay lại. "Cô là một tác phẩm đang chờ được khai quật. Không ai che chắn một bức tượng cả. Hãy đi tới ghế trường kỷ."

Cô ngoan ngoãn làm theo, bước đi đầy ngần ngại. Lưng cô chạm vào lớp da lạnh của chiếc ghế. Lăng Tiêu tiến lại, không phải với khung vẽ, mà với cô.

Anh đưa tay ra, nhưng không chạm vào da thịt. Thay vào đó, anh dùng một cây cọ vẽ mảnh, dài. Mũi cọ lướt nhẹ từ vai xuống xương quai xanh, qua bầu ngực, rồi men theo eo cô.

"Cơ thể cô... có sự tương phản tuyệt vời," anh nói, giọng anh gần như là tiếng thở dốc. "Da thịt ấm áp, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng và cảnh giác. Đó là điều tôi cần."

Mũi cọ lạnh và mềm mại, tạo ra cảm giác nhột nhạt, rùng mình đến khó tả. An Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô không thể kiểm soát được hơi thở của mình. Cô cảm thấy từng sợi lông trên da thịt dựng đứng lên dưới sự khảo sát tỉ mỉ của cây cọ.

"Nhìn tôi," Lăng Tiêu ra lệnh.

Cô ngước nhìn anh. Đôi mắt đen của anh giờ đây không chỉ là sự phân tích, mà còn là sự áp đặt. Sự ám ảnh nghệ thuật trong anh bắt đầu chuyển hóa thành một thứ quyền lực thể xác.

Anh đặt cọ xuống. Lần này, anh dùng ngón tay của mình. Ngón tay anh thô ráp, lấm lem màu than và dầu, nhưng khi chạm vào eo cô, nó lại tạo ra một luồng điện giật.

"Tư thế này chưa đủ," anh nói. "Hãy ưỡn người về phía trước một chút. Cong lưng. Vai buông lỏng. Hãy tưởng tượng cô đang chờ đợi một thứ gì đó... hoặc buông xuôi trước một thứ gì đó."

Anh nhẹ nhàng đẩy hông cô lên, giữ chặt phần eo mảnh mai. Khoảnh khắc da thịt cô và da thịt anh chạm nhau qua lớp sơn dầu mỏng, một tiếng thịch vang lên trong tai An Nhiên. Đó là tiếng tim cô đập, hay là tiếng trái tim cô đang phản đối sự tiếp xúc này?

"Đúng rồi," Lăng Tiêu hài lòng thì thầm. Anh đưa tay còn lại lên tóc cô, vuốt nhẹ gáy. "Sự khát khao và cô độc. Đó là màu sắc của cô."

Sau đó, anh lùi lại. Anh không vẽ ngay. Anh đi đến một góc phòng, pha màu. An Nhiên quan sát anh, hơi thở cô bình thường trở lại, nhưng tâm trí cô thì không. Cô cảm thấy trần trụi hơn bao giờ hết, không phải vì cô không mặc quần áo, mà vì anh đã chạm vào cô, và cô đã phản ứng lại một cách không kiểm soát.

Ba giờ trôi qua trong im lặng. Chỉ có tiếng cọ vẽ sột soạt trên nền vải bố. An Nhiên mệt mỏi, cơ bắp cô đau nhức. Cô muốn cử động, nhưng ánh mắt Lăng Tiêu luôn khóa chặt cô, một sự kiềm tỏa vô hình nhưng mạnh mẽ.

Cuối buổi, Lăng Tiêu đột ngột đặt cọ xuống.

"Xong rồi. Tạm thời," anh nói. "Cô có thể mặc quần áo."

An Nhiên vội vã xuống ghế, nhặt quần áo. Cô cố gắng mặc thật nhanh, nhưng mọi hành động đều chậm chạp và vụng về.

Khi cô cài nút áo, Lăng Tiêu tiến lại. Anh đưa cho cô một sấp tiền mặt dày cộp.

"Tiền lương buổi hôm nay. Và," anh dừng lại, ánh mắt khóa chặt cô. "Tôi muốn cô nhớ. Ở đây, cô không chỉ là một người mẫu. Cô là sự ám ảnh của tôi. Khi cô bước ra khỏi cánh cửa này, cô phải giữ sự trong sạch đó cho tôi. Cô là một kho báu cấm."

Anh chạm vào môi cô bằng ngón tay thô ráp. Lần này, nó là một sự chạm cá nhân, vượt qua ranh giới nghệ thuật.

"Đừng làm tôi thất vọng, An Nhiên. Nếu cô vấy bẩn nguồn cảm hứng của tôi, cô sẽ phải hối hận. Lần tới, tôi không chỉ vẽ cô. Tôi sẽ khám phá cô."

Lời đe dọa này, được bọc trong sự lãng mạn đen tối của nghệ thuật, khiến An Nhiên rùng mình. Cô gật đầu, ôm chặt sấp tiền, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại trên cánh cửa khi cô bước ra.

Cô có tiền. Nhưng cô đã mất một thứ gì đó quan trọng hơn. Cô đã cho phép người đàn ông đó chạm vào cô bằng cái nhìn, bằng cây cọ, và bằng sự sở hữu đầy ám ảnh.

Và điều đáng sợ nhất, là cô không chắc mình muốn lấy lại nó nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×