Kể từ đêm đó, những buổi làm mẫu của An Nhiên diễn ra thường xuyên hơn, và gần như không bao giờ có ánh sáng ban ngày. Lăng Tiêu muốn cô hoàn toàn thuộc về bóng tối của anh, nơi không có sự phán xét nào ngoài cảm hứng và dục vọng.
Mỗi buổi, sự chạm chạm của anh lại táo bạo hơn. Anh dùng tay, dùng cọ, đôi khi là cả hơi thở nóng bỏng để điêu khắc cô, không phải trên vải bố, mà trên chính da thịt cô. An Nhiên đã học cách buông bỏ sự ngượng ngùng. Cô để anh khám phá mọi góc cạnh, mọi đường cong, vì cô biết, sự khao khát trong mắt anh đã biến cô thành một thứ gì đó vượt lên trên sự trần tục.
Một đêm, Lăng Tiêu yêu cầu cô tạo một tư thế hoàn toàn mới. Cô nằm nghiêng trên sàn studio lạnh, một tay chống đầu, cơ thể cong nhẹ tạo thành một đường lượn sóng hoàn hảo.
"Hãy nhắm mắt lại," Lăng Tiêu ra lệnh, giọng anh trầm và nặng nề, như thể anh đang cố gắng kiềm chế một thứ gì đó. "Hãy nghĩ về điều cô khao khát nhất. Tiền bạc? Danh vọng? Hay... tình yêu bị cấm đoán?"
An Nhiên nhắm mắt. Cô nghĩ về đôi mắt ám ảnh của anh. Cô nghĩ về những ngón tay dính màu than đã lướt qua da thịt cô. Cô nhận ra, khao khát lớn nhất của cô lúc này không phải là tiền, mà là được thấy anh mất kiểm soát vì cô.
Lăng Tiêu không nói gì thêm. Cô nghe thấy tiếng anh bước lại gần, không phải với cọ vẽ, mà với một tấm vải mềm được tẩm một thứ dung môi có mùi hăng hắc.
Anh quỳ xuống bên cạnh cô.
"Tôi phải loại bỏ hết lớp dầu bóng," anh thì thầm. "Tôi muốn cảm nhận cô chân thật nhất. Hoàn toàn tinh khiết."
Tấm vải mềm mại bắt đầu lướt trên da cô, lấy đi lớp dầu bóng một cách chậm rãi, tỉ mỉ. Lần này, sự chạm chạm không còn là hành động chuẩn bị cho nghệ thuật. Nó là một hành động chiếm hữu hoàn toàn.
Anh bắt đầu từ cổ cô, đi xuống ngực. Mỗi cú chạm, mỗi lần lau chùi đều khiến An Nhiên cảm thấy như bị kích thích sâu sắc. Anh tập trung vào đường cong eo cô, rồi đi xuống đùi, ngón tay anh cố ý dừng lại ở những nơi nhạy cảm nhất.
"Anh Lăng Tiêu..." Cô khẽ rên lên.
"Suỵt," anh thì thầm, cúi thấp đầu. Hơi thở anh nóng bỏng phả vào bụng cô. "Đừng nói chuyện. Hãy để cơ thể cô nói. Hãy cho tôi biết, An Nhiên, cô có nhớ tôi không?"
An Nhiên không thể nói dối được nữa. Cơ thể cô đang run rẩy, bầu ngực cô căng cứng dưới cái nhìn và sự chạm chạm của anh. Cô đã khao khát sự tàn phá này.
Lăng Tiêu cảm nhận được sự đáp trả của cô. Anh đặt tấm vải xuống, đôi mắt đen của anh giờ đây rực cháy, không còn là ánh nhìn của họa sĩ nữa, mà là của kẻ săn mồi bị khuất phục bởi chính con mồi của mình.
"Đủ rồi," anh nói khẽ, giọng anh đứt quãng vì căng thẳng. "Tôi không thể vẽ nữa."
Anh chống tay xuống sàn, ghì sát cơ thể anh lên cô. Mùi sơn dầu, mùi mồ hôi, và mùi của sự khao khát trộn lẫn, tạo nên một hương vị tuyệt vọng và nồng nhiệt.
"Cô đã làm tôi mất tập trung, Nàng Thơ," anh gằn giọng. "Cô đã phá vỡ bức tường của tôi."
Anh không để cô có cơ hội trả lời. Môi anh tìm đến môi cô, một nụ hôn mãnh liệt, thô bạo, chứa đựng tất cả sự dồn nén của những ngày qua. Anh cắn nhẹ, chiếm đoạt hoàn toàn hơi thở của cô. An Nhiên ôm lấy cổ anh, đáp trả lại sự khao khát đó bằng tất cả những gì cô có. Ranh giới đã bị phá vỡ.
Lăng Tiêu dứt ra, thở hổn hển. Anh ngước nhìn cô, đôi mắt anh như tuyên bố chiến thắng.
"Bây giờ, chúng ta không cần vẽ nữa," anh nói, giọng khàn đặc. "Cô là của tôi, An Nhiên. Từ giây phút này, tôi không chỉ vẽ cơ thể cô. Tôi sẽ khắc sâu vào cô."
Anh nhẹ nhàng nâng cô dậy, ôm cô vào lòng. Cơ thể cô trần trụi, áp sát vào cơ thể mặc áo thun của anh, cảm giác da thịt tiếp xúc với vải thô ráp khiến cô rùng mình.
Anh bế cô đi, không phải về phòng ngủ sang trọng nào, mà đến một góc khuất của studio, nơi có một tấm thảm lông dày và những chiếc rèm nhung đen buông xuống. Đó là nơi bí mật nhất, chỉ dành cho sự sáng tạo và... sự sa ngã.
Anh đặt cô xuống, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Anh xé toạc chiếc áo thun vấy bẩn của mình, để lộ cơ ngực rắn chắc và nóng bỏng.
"Tôi đã giữ giới hạn quá lâu," anh thì thầm, cúi xuống hôn vào hõm cổ cô, "Nhưng đêm nay, cô phải trả giá cho sự cám dỗ mà cô đã tạo ra."
Ngón tay anh lướt đi, tìm đến những điểm nhạy cảm nhất. Anh không vội vã. Anh muốn cô cảm nhận từng khoảnh khắc của sự sa ngã này, muốn cô nhận ra đây là kết quả tất yếu của sự sở hữu.
Sàn nhà lạnh lẽo tương phản với nhiệt độ cơ thể đang bầm cháy của họ. An Nhiên khẽ rên lên, vòng tay ôm chặt lấy anh. Cô không chống cự. Cô dâng hiến bản thân mình cho dục vọng và sự ám ảnh nghệ thuật này.
Hơi thở nặng nhọc của Lăng Tiêu, mùi hương của dầu và sơn, và sự trần trụi của họ dưới ánh đèn studio. Cô là tác phẩm của anh, và đêm nay, anh đã quyết định hoàn thiện tác phẩm đó bằng cách khắc nó vào tâm hồn cô.
"Nói tên tôi, An Nhiên," anh gầm gừ, giọng anh trở nên khẩn thiết.
"Lăng Tiêu... Ah..."
Cô gọi tên anh, không phải là họa sĩ, mà là người tình. Tiếng gọi đó là sự cho phép cuối cùng.
Lăng Tiêu cười mãn nguyện, nụ cười của một nghệ sĩ vừa tìm thấy nguồn cảm hứng vĩnh cửu. Và anh bắt đầu vẽ, không phải bằng bút cọ, mà bằng sự mãnh liệt của chính mình.