Ánh đèn neon từ con phố khuya hắt vào căn phòng trọ nhỏ bé, phản chiếu lên sấp tiền dày cộp đặt trên bàn. An Nhiên đã có tiền, nhưng cô cảm thấy một sự cô độc chưa từng có.
Lăng Tiêu đã mua sự độc quyền của cô. Và kể từ buổi làm việc hôm đó, ánh mắt của anh, lời thì thầm về "kho báu cấm" đã bám riết lấy cô, trở thành một lời nguyền vô hình. Cô từ chối lời mời đi chơi của bạn học, tránh né những cuộc gặp gỡ xã giao. Cô sống như một nữ tu sĩ, chỉ chờ đợi lời triệu tập của vị Họa sĩ.
Hai ngày sau, tin nhắn đến: "Studio. 11 giờ đêm."
Thời gian làm việc ban đêm. Điều này hoàn toàn mới và khiến An Nhiên lo lắng. Cô đến studio, cánh cửa kim loại mở ra không cần gõ. Lăng Tiêu đang đứng trước khung vẽ, căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có một ngọn đèn spotlight rọi thẳng vào chiếc ghế trường kỷ.
"Anh Lăng Tiêu," cô khẽ gọi.
Lăng Tiêu quay lại. Anh mặc áo thun ba lỗ, cơ bắp cuồn cuộn dưới ánh sáng mờ ảo. Vẻ ngoài bí ẩn, lạnh lùng thường ngày giờ đây mang một sự hoang dã và khao khát khó tả.
"Đêm nay, tôi không vẽ sự trong sáng của cô, An Nhiên," giọng anh trầm hơn bao giờ hết, như tiếng cello kéo dài. "Tôi muốn vẽ sự cám dỗ. Sự cám dỗ mà cô đang cố che giấu dưới lớp da này."
Anh tiến lại, đôi mắt đen hút lấy cô. "Cô phải hoàn toàn thả lỏng. Hãy nhớ, cô là của tôi. Cô không cần phải chống cự sự tò mò của tôi."
An Nhiên nuốt khan. Cô hiểu đêm nay sẽ khác. Cô cởi bỏ quần áo nhanh hơn, ít do dự hơn. Cô bước về phía ánh đèn, cơ thể cô giờ đây như được bao bọc trong một vầng hào quang nóng bỏng, tương phản với bóng tối xung quanh.
"Hãy nằm xuống. Nghiêng người. Một tay che ngực, tay kia buông thõng xuống sàn," Lăng Tiêu ra lệnh. "Hãy tưởng tượng cô đang chờ đợi một ai đó. Chờ đợi một tội lỗi ngọt ngào."
Cô làm theo. Tư thế này khiến xương sườn cô căng lên, đường cong cơ thể trở nên rõ nét dưới ánh sáng. Cô cảm thấy khỏa thân một cách chân thật hơn, chứ không chỉ là trần trụi.
Lăng Tiêu không vẽ ngay. Anh đi lại quanh cô, ánh mắt anh như một chiếc camera quay chậm, ghi lại mọi chi tiết. Anh mang theo một chiếc bình xịt màu bạc.
"Tôi cần độ bóng trên da thịt," anh nói. "Để ánh sáng bắt vào hoàn hảo nhất."
An Nhiên nhắm mắt lại khi hơi lạnh từ bình xịt chạm vào da cô. Lăng Tiêu nhẹ nhàng xịt một lớp dầu bóng mỏng lên ngực, vai, và đùi cô.
Sau đó, anh dùng chính tay anh xoa đều.
Cảm giác lần này hoàn toàn khác lần trước. Không còn là cọ vẽ, không còn là sự phân tích lạnh lùng. Ngón tay anh, thô ráp và ấm nóng, đang thực sự chạm vào cô. Anh xoa dầu lên đường cong hông cô, bàn tay anh dừng lại ở eo, vuốt nhẹ lên rồi xuống.
An Nhiên nén một tiếng thở dốc. Mùi dầu thơm hòa quyện với mùi sơn và mùi cơ thể anh khiến không khí trở nên ngột ngạt và kích thích.
"Thư giãn đi," Lăng Tiêu thì thầm, giọng anh đã mất đi sự lạnh lùng thường thấy, thay vào đó là sự say mê và đòi hỏi. "Cô đang cứng quá, An Nhiên. Cơ thể cô phải là nước. Phải là màu chảy."
Anh nghiêng người xuống, môi anh kề sát tai cô. "Hãy để tôi giúp cô thư giãn."
Anh không nói nhiều. Bàn tay anh không còn vuốt ve hời hợt nữa. Anh nhấn ngón tay vào eo cô, sau đó lướt nhẹ nhàng xuống bắp đùi. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên xương quai xanh cô, một nụ hôn ẩm ướt mang theo hương sơn dầu và bạc hà.
"Nàng Thơ của tôi," anh khàn giọng. "Cô đang cảm thấy gì? Nóng? Hay sợ hãi?"
An Nhiên mở mắt. Cô nhìn thấy anh gần đến mức cô có thể đếm được những sợi lông mi dính màu của anh. Cô cảm thấy cả hai. Nóng rực và kinh hoàng trước sự táo bạo của chính mình.
Cô không nói nên lời. Anh hiểu.
"Sự im lặng của cô là lời thú nhận tuyệt vời nhất," Lăng Tiêu cười khẽ, đầy nguy hiểm.
Anh không vội vàng. Anh dành mười phút chỉ để xoa dầu, chạm vào cô bằng sự say mê của một người tôn thờ tác phẩm nghệ thuật của mình, nhưng đồng thời là sự khám phá của một người đàn ông đối với một người phụ nữ. Anh di chuyển lên cánh tay cô, qua hõm nách, rồi dừng lại ở ngực. Ngón cái anh nhẹ nhàng lướt trên đỉnh ngực cô.
An Nhiên nhắm chặt mắt. Cơ thể cô phản bội cô, run lên và khao khát nhiều hơn.
"Đây là điều tôi muốn vẽ," Lăng Tiêu nói, giọng anh gần như cầu xin. "Sự hòa quyện giữa sự trong sáng và dục vọng. Cô thật đẹp, An Nhiên. Đừng che giấu nó."
Đột nhiên, anh rút tay lại. Anh đứng thẳng, thở hắt ra, lấy lại sự kiểm soát.
"Giữ nguyên tư thế đó," anh ra lệnh, giọng đã trở lại lạnh lùng, nhưng có một sự căng thẳng không thể chối cãi.
Lăng Tiêu lùi lại, cầm lấy chiếc cọ lớn, bắt đầu quét những nhát cọ mạnh mẽ lên tấm vải bố. Anh vẽ nhanh, dứt khoát. Cảm xúc mà anh vừa tạo ra trên cơ thể cô đang được chuyển hóa hoàn toàn lên bức vẽ.
An Nhiên nằm đó, thở dốc. Cô biết sự chạm chạm vừa rồi không phải là vô tình. Nó là một thủ đoạn nghệ thuật, một cách để anh ép cô bộc lộ cảm xúc, làm cho bức vẽ của anh trở nên sống động. Nhưng nó cũng là một sự xâm phạm đầy khoái cảm, một lời nhắc nhở về quyền sở hữu mà cô đã trao cho anh.
Trong bóng tối và ánh đèn spotlight, An Nhiên nhận ra: Cô đã bước qua ranh giới. Cô không chỉ là người mẫu. Cô là người tình câm lặng của nghệ thuật và dục vọng của Lăng Tiêu. Và đây mới chỉ là khởi đầu.