Tokyo vào mùa thu luôn mang theo một nỗi buồn rất riêng — thứ nỗi buồn ẩm ướt, len lỏi qua từng con phố, từng ngọn đèn neon nhấp nháy, từng bước chân vội vã trên vỉa hè lát gạch xám.
Takahashi Kenta, 28 tuổi, nhân viên bộ phận marketing của một công ty bất động sản tầm trung, rời văn phòng khi đồng hồ điểm 9 giờ tối. Anh kéo cặp kính xuống, nhìn qua lớp kính cửa sổ tòa nhà, nơi ánh sáng trắng lạnh của màn hình máy tính vẫn còn hắt ra. Văn phòng Tokyo về đêm chẳng khác gì một mê cung bằng thép và ánh sáng — nơi con người bị cuốn vào guồng quay của tham vọng, trách nhiệm và sự trống rỗng.
Áo sơ mi anh hơi nhăn, cà vạt nới lỏng. Kenta thở ra một hơi dài, cảm giác như cả cơ thể nặng trĩu.
Trên đường về, mưa bắt đầu rơi. Ban đầu chỉ là vài hạt nhỏ, nhưng nhanh chóng nặng dần, phủ một màn nước mờ đục lên thành phố. Tiếng mưa gõ lên những tấm biển quảng cáo, hòa cùng tiếng tàu điện chạy qua đường ray phía xa, tạo thành thứ âm thanh vừa quen thuộc, vừa cô độc.
Kenta ghét mưa.
Không phải vì nó làm ướt giày, cũng không phải vì những buổi tối kẹt tàu.
Anh ghét mưa… vì nó luôn khiến anh nhớ đến một người.
Một buổi tối bốn năm trước, cũng dưới cơn mưa thế này, cô ấy đã nói lời chia tay. Không nước mắt, không van xin. Chỉ một câu lạnh lùng:
“Em không thể tiếp tục sống như thế này nữa, Kenta.”
Rồi cô quay đi, để lại anh đứng giữa con phố trống, nơi ánh đèn vàng nhòe dần trong mưa.
Từ đó, mưa với anh chẳng khác gì một lời nhắc nhở tàn nhẫn.
Kenta kéo áo khoác, bước nhanh về phía nhà ga. Nhưng khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, anh dừng lại.
Có ai đó đang đứng dưới hiên của một cửa hàng đã đóng cửa, ánh đèn đường hắt lên người cô. Một cô gái trẻ, dáng người mảnh khảnh, tóc đen dài dính nước, áo khoác mỏng ướt sũng, nhưng đôi mắt vẫn giữ nét điềm tĩnh kỳ lạ.
Cô không mở dù.
Chỉ đứng đó, nhìn cơn mưa như đang lắng nghe điều gì.
Kenta do dự vài giây, rồi cũng bước vào trú mưa cùng cô. Không gian hẹp chỉ vừa đủ cho hai người, mùi mưa, mùi xi măng ẩm và mùi nước hoa thoang thoảng của cô hòa vào nhau.
Anh định rút điện thoại ra kiểm tra giờ thì nghe giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
“Xin lỗi… anh có thể cho tôi mượn điện thoại một lát được không?”
Cô gái hơi cúi đầu, giọng run, nhưng vẫn cố giữ lễ phép.
“Tôi bị mất ví và điện thoại. Tôi cần gọi cho bố tôi.”
Kenta gật đầu, đưa điện thoại cho cô mà không hỏi thêm. Cô bấm số, ngón tay khẽ run, mái tóc ướt dính vào gò má. Anh không nghe hết cuộc gọi, chỉ lờ mờ nhận ra vài từ:
“Bố… con ổn… đừng lo… con sẽ về sau…”
Giọng cô nghẹn lại ở cuối câu, như cố nuốt xuống điều gì.
Khi cô trả điện thoại lại, anh chợt thấy ở cổ tay cô có một vết bầm mờ mờ, như bị xiết bởi vật gì đó. Kenta chau mày:
“Cô bị thương à?”
Cô hơi giật mình, vội kéo tay áo xuống, mỉm cười:
“Không sao đâu, chỉ là do vấp té thôi.”
Nụ cười ấy… dịu dàng mà xa cách.
Như thể cô đang nói dối — nhưng lại không muốn ai phát hiện.
Cả hai đứng im. Tiếng mưa vẫn rơi, ánh đèn phản chiếu lên mặt đường loang loáng.
Tokyo về đêm bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến lạ.
Kenta nhìn nghiêng gương mặt cô. Gò má trắng, đôi môi hơi tái, đôi mắt… là thứ khiến anh thấy tim mình đập chậm lại.
Đó là ánh mắt của người từng trải, từng chịu đựng, từng bị tổn thương — giống như chính anh.
Không hiểu sao, trong thoáng chốc, anh thấy nơi cô một sự đồng điệu kỳ lạ.
Rồi cô lên tiếng:
“Anh có hay đứng trú mưa ở đây không?”
“Không. Tôi chỉ đi ngang thôi.” – Kenta đáp, hơi khựng lại.
“Vậy hôm nay là lần đầu tiên à? Có lẽ… là một cái duyên.”
Cô mỉm cười nhẹ, đôi mắt ánh lên tia buồn mong manh.
Trước khi rời đi, cô khẽ nói:
“Cảm ơn anh… Tôi là Yui.”
Rồi cô bước vào màn mưa, bóng dáng nhỏ dần, để lại Kenta đứng lặng nhìn theo.
Một phần trong anh muốn gọi cô lại, nhưng lý trí ngăn cản — họ chỉ là hai người xa lạ, gặp nhau tình cờ giữa đêm Tokyo.
Nhưng đêm đó, Kenta không ngủ được.
Tiếng mưa cứ vang mãi ngoài cửa sổ, kéo dài như một điệp khúc lặp lại trong tâm trí.
Mỗi lần nhắm mắt, anh lại thấy hình ảnh cô gái ấy — đôi mắt sâu thẳm, nụ cười buồn, và vết bầm trên cổ tay.
“Yui…” — cái tên vang lên trong đầu anh, nhẹ như hơi thở, nhưng để lại dư âm dài.
Ngoài kia, Tokyo vẫn mưa.
Còn trong lòng Kenta, có một cơn bão khác đang bắt đầu.