chuyện tình của anh nhân viên văn phòng và con gái cảnh sát

Chương 2: Cuộc gặp gỡ giữa sương mai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng Tokyo mở ra trong làn sương mỏng như tấm khăn voan bao phủ cả thành phố.

Âm thanh của cuộc sống bắt đầu len lỏi — tiếng tàu điện đầu tiên chạy qua đường ray, tiếng bánh xe lăn trên vỉa hè, tiếng bước chân dồn dập của những người đi làm sớm.

Takahashi Kenta đã thức dậy từ năm giờ rưỡi sáng. Anh pha cà phê, thứ cà phê đen đắng mà anh vẫn gọi đùa là “bữa sáng của người cô độc”.

Ánh sáng xám nhạt hắt qua khung cửa kính nhỏ, phản chiếu lên bức tường trắng trong căn hộ tầng tám ven sông Sumida.

Như mọi ngày, anh mở tủ chọn bộ vest xám tro, cài cúc áo chỉn chu, thắt cà vạt màu navy. Cuộc sống của Kenta được sắp đặt đều đặn như một cỗ máy: cùng tuyến tàu, cùng chỗ đứng, cùng giờ đến văn phòng.

Nhưng sáng nay… có điều gì đó khiến anh chậm lại.

Có lẽ là vì đêm qua — hình ảnh cô gái đứng dưới hiên mưa cứ lẩn quẩn trong đầu anh.

Yui.

Chỉ một cái tên, nhưng như thể đã in vào ký ức.

Ga Asakusa vào giờ cao điểm giống như một cơn sóng người cuộn trào.

Kenta chen qua đám đông, tai nghe bật nhạc nhẹ, ánh mắt lơ đãng nhìn màn hình thông báo chuyến tàu.

Và rồi… anh nhìn thấy cô.

Cô gái với mái tóc đen dài, dáng đứng thanh mảnh, đang đứng ở đầu toa tàu số 2.

Cô mặc áo khoác be, quàng khăn xám, tay cầm cốc cà phê giấy — và ánh sáng buổi sáng chiếu lên gương mặt ấy khiến Kenta thoáng ngỡ ngàng.

Là cô.

Yui.

Cô cũng nhận ra anh, ánh mắt hai người chạm nhau giữa biển người đông đúc.

Một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ khiến tim anh khẽ đập lệch một nhịp.

Cô mỉm cười, rất nhẹ — nụ cười khiến Tokyo dường như dịu đi đôi chút.

Kenta bước đến gần, khẽ lên tiếng:

“Trùng hợp thật. Cô vẫn ổn chứ?”

Cô khẽ gật, giọng nhỏ nhưng rõ:

“Ừm… cảm ơn anh. Hôm đó thật sự cảm ơn vì đã giúp tôi.”

“Không có gì. Cô có về nhà an toàn chứ?”

“Có. Nhưng hôm đó… mưa lâu thật nhỉ?”

Câu nói đơn giản, nhưng trong đó ẩn một sự lửng lơ khó tả.

Tàu đến, họ cùng lên. Cả hai đứng gần cửa, gió nhẹ lùa vào khi tàu lướt qua những cây cầu bắc ngang sông.

Kenta nhìn cô qua khung cửa phản chiếu.

Trên cổ tay trái của cô, vết bầm hôm trước đã mờ đi, nhưng anh vẫn nhận ra. Cô không đeo đồng hồ, không vòng tay — trống trải đến lạ.

Anh định hỏi, nhưng lại thôi. Có điều gì đó trong ánh mắt cô khiến anh ngần ngại, như thể mỗi câu hỏi có thể vô tình chạm vào một nỗi đau.

“Anh làm ở đâu vậy?” – cô hỏi, giọng nhẹ như gió.

“Ở công ty bất động sản Shinsei, gần Ueno.”

“Vậy à… Tôi làm ở phòng hành chính của sở cảnh sát Tokyo.”

Kenta hơi sững lại.

“Cảnh sát sao?”

“Ừ. Nói đúng hơn là tôi làm hành chính thôi, không phải điều tra viên.”

Cô mỉm cười nhạt, như thể đã quen với ánh nhìn ngạc nhiên từ người khác.

“Bố tôi mới là cảnh sát thực thụ. Ông ấy… làm trong đội điều tra đặc biệt. Khá bận rộn, nên tôi hầu như không gặp.”

Kenta im lặng. Một phần nào đó trong lời nói của cô khiến anh cảm thấy… đơn độc.

Một cô gái làm việc trong sở cảnh sát, có cha là điều tra viên — nhưng lại đứng giữa mưa một mình, với vết bầm nơi cổ tay.

Tàu đến ga Ueno.

Kenta bước xuống, nhưng Yui vẫn ở lại. Cánh cửa sắp đóng, anh bỗng nói:

“Nếu có lần sau… tôi mời cô cà phê nhé.”

Cô hơi ngạc nhiên, rồi khẽ cười:

“Có lẽ… tôi sẽ nhận lời.”

Cánh cửa tàu khép lại, tàu lướt đi, để lại anh đứng nhìn theo.

Trong lòng anh dâng lên cảm giác vừa ấm áp, vừa khó hiểu — như thể cơn mưa đêm qua vẫn chưa tạnh hẳn trong tim.

Chiều hôm đó, khi tan làm, Kenta mở hộp thư điện tử công ty.

Một tin nhắn lạ xuất hiện trong hòm thư cá nhân:

“Anh Kenta, cảm ơn vì sáng nay. – Yui.”

“Tôi vẫn nợ anh một ly cà phê.”

Kenta đọc đi đọc lại vài lần.

Địa chỉ mail không phải tên thật, chỉ là một dãy ký tự: y.mitsuki_92.

Anh khẽ mỉm cười, rồi gõ lại một dòng ngắn:

“Vậy cuối tuần này nhé. Có một quán cà phê nhỏ bên sông Sumida – nơi tôi thường đến.”

Không có hồi âm ngay.

Nhưng vài phút sau, một tin nhắn mới hiện lên:

“Được. Tôi sẽ đến. 4 giờ chiều, đúng không?”

Anh tựa lưng vào ghế, ánh đèn trắng chiếu lên gương mặt trầm ngâm.

Tokyo bên ngoài đang lên đèn, từng cửa sổ sáng rực giữa màn đêm đang buông xuống.

Một thành phố luôn chuyển động, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Kenta cảm thấy như mọi thứ đều chậm lại.

Không ai biết vì sao một cuộc gặp gỡ nhỏ trong mưa lại có thể khiến trái tim một người thay đổi.

Nhưng có lẽ, chính những khoảnh khắc tưởng chừng vô nghĩa ấy… mới là điểm khởi đầu cho những điều không ngờ tới.

Đêm hôm đó, Yui ngồi trong căn hộ nhỏ ở tầng 6 khu Shinjuku.

Ánh đèn từ tòa nhà đối diện hắt vào, soi lên tấm ảnh cũ đặt trên bàn: cô và một người đàn ông mặc quân phục cảnh sát, ánh mắt nghiêm nghị, tay đặt nhẹ lên vai con gái.

Cạnh khung ảnh là một lá thư chưa mở, niêm phong bằng dấu mộc của Phòng điều tra Tokyo.

Cô nhìn bức ảnh hồi lâu, rồi khẽ thì thầm:

“Bố… con xin lỗi.”

Bên ngoài, gió thổi qua khung cửa sổ.

Từ xa, tiếng còi xe cảnh sát vang lên — dài, buồn, và lạnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×