chuyện tình của anh nhân viên văn phòng và con gái cảnh sát

Chương 5: Cuộc đối mặt đầu tiên với sự thật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, không khí trong công ty dường như nặng nề hơn thường lệ. Kenta bước vào văn phòng, tâm trí vẫn xoay quanh những hồ sơ mà Yui đã đưa hôm qua. Mỗi lần nhắm mắt, anh lại thấy hình ảnh cô đứng giữa những tấm ảnh cũ, giọng run run kể về quá khứ gia đình. Anh tự nhủ, không thể để cô đối mặt một mình — nhưng làm sao để vừa giúp cô, vừa không vượt qua giới hạn nghề nghiệp?

Buổi chiều, sau khi tất cả đồng nghiệp ra về, Kenta nhận được tin nhắn từ Yui:

“Anh có thể đến nhà tôi tối nay được không? Tôi… nghĩ mình đã sẵn sàng để làm rõ mọi chuyện.”

Anh gật đầu trong lòng, bước lên tàu với nhịp tim vừa hồi hộp, vừa căng thẳng.

Khi đến căn hộ của Yui, cô đang đứng bên cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu rọi qua rèm, nhuộm vàng cả căn phòng. Cô nhìn anh, trong mắt vừa sợ hãi, vừa quyết tâm.

“Tối nay… tôi muốn anh thấy mọi thứ mà tôi sợ hãi suốt nhiều năm qua.” – giọng cô khàn đặc, run run.

Cô mở chiếc tủ cũ, lôi ra một chiếc hộp gỗ sờn cạnh. Bên trong là những bức thư, hóa đơn, và những mảnh giấy ghi chép chi tiết về các dự án xây dựng liên quan đến vụ án mà bố cô từng tham gia.

“Những tài liệu này… bố tôi đã để lại cho tôi.” – Yui nói, đôi tay run rẩy khi lật từng trang. – “Ông muốn tôi biết sự thật, nhưng cũng muốn tôi cẩn thận.”

Kenta ngồi xuống bên cạnh cô, lặng lẽ đọc từng trang. Mỗi dòng chữ là một mảnh ghép của sự thật, nhưng cũng là dấu vết của nỗi đau gia đình Yui. Anh nhận ra những sai phạm, những hành vi tham nhũng, và cả những nguy cơ mà Yui có thể đối mặt nếu tiếp tục điều tra.

“Em không sợ sao?” – anh hỏi, giọng trầm nhưng đầy lo lắng.

Yui khẽ lắc đầu, nước mắt tràn ra:

“Sợ chứ… nhưng tôi không thể bỏ qua nữa. Tôi phải biết, phải nhìn vào sự thật dù đau đớn.”

Khoảnh khắc ấy, Kenta nhận ra trái tim mình đang đập nhanh hơn bao giờ hết. Anh biết, ranh giới giữa sự bảo vệ và cảm xúc riêng tư đang dần bị xóa nhòa. Anh đặt tay lên vai cô, nhưng chỉ để trấn an:

“Em không đơn độc. Tôi sẽ đứng bên cạnh em.”

Nhưng ngay sau đó, tiếng chuông cửa vang lên, khiến cả hai giật mình. Trên bậc cửa là một người đàn ông lạ, vẻ mặt nghiêm trọng, tay cầm một tập hồ sơ lớn.

“Xin lỗi… tôi đến nhầm chỗ sao?” – người đàn ông nói, giọng thấp, nhưng ánh mắt dường như soi thấu mọi thứ.

Kenta đứng dậy, cảnh giác. Yui lùi về phía sau, vẻ lo lắng hiện rõ. Anh nhận ra, đây có thể là người liên quan đến quá khứ của bố Yui, hoặc ít nhất là có thông tin quan trọng về vụ án.

Người đàn ông bước vào, đưa tập hồ sơ ra:

“Tôi nghe nói cô bé Yui đang quan tâm đến những gì liên quan đến bố mình. Đây là toàn bộ tài liệu mà tôi giữ. Cẩn thận, mọi thứ đều… nguy hiểm hơn những gì cô tưởng.”

Kenta nhận lấy tập hồ sơ, cảm giác như tim mình ngừng đập trong vài giây. Yui đứng yên, đôi tay ôm chặt bức áo, ánh mắt vừa sợ hãi, vừa tò mò.

“Anh… anh nghĩ sao?” – cô thì thầm.

“Chúng ta phải cẩn thận. Nhưng… tôi sẽ giúp em đối mặt với mọi chuyện.”

Buổi tối ấy, căn hộ nhỏ bên sông Sumida trở nên im lặng, chỉ còn tiếng lật giấy, tiếng thở, và nhịp tim của hai con người đang dần đồng điệu. Họ cùng nhau nhìn vào sự thật, biết rằng phía trước là những thử thách khốc liệt hơn — nhưng cũng là cơ hội để hàn gắn những vết thương của quá khứ, và để những trái tim tưởng chừng xa cách tìm thấy nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×