Sáng hôm sau, Kenta trở lại văn phòng với tâm trạng vừa hồi hộp vừa bồn chồn. Những cuộc trò chuyện hôm qua bên sông Sumida vẫn còn đọng lại trong đầu, như một đoạn nhạc trầm ấm mà không thể nào quên. Anh biết, Yui không chỉ là một cô gái bình thường — trong ánh mắt cô, trong giọng nói dịu dàng ấy, ẩn chứa một nỗi buồn sâu kín mà anh chưa từng thấy ở ai.
Công việc vẫn tiếp tục, những bản thiết kế, báo cáo, và cuộc họp kéo dài như thường lệ. Nhưng trái tim Kenta dường như không thuộc về những con số hay slide PowerPoint nữa. Nó bỗng nhiên hướng về một người duy nhất — Yui.
Đến giờ nghỉ trưa, Kenta nhận được một cuộc gọi từ Yui. Giọng cô nhẹ, nhưng có chút run run:
“Kenta-san… anh có thể đến nhà tôi một chút không? Có… vài thứ tôi muốn nhờ.”
Anh thoáng ngạc nhiên nhưng không từ chối. Dòng điện thoại kết thúc, và trong lòng anh dấy lên một cảm giác vừa tò mò vừa cảnh giác.
Buổi chiều, sau giờ làm việc, Kenta đến căn hộ nhỏ của Yui, nằm trong một con hẻm yên tĩnh của khu Shinjuku. Căn hộ giản dị, gọn gàng, nhưng khi bước vào, Kenta cảm nhận được một không gian đượm màu hoài niệm, như thể mỗi vật dụng đều mang theo câu chuyện riêng.
Yui đứng bên bàn, trước mặt là một đống hộp cũ và album ảnh phủ bụi. Ánh mắt cô khẽ lúng túng khi nhìn anh:
“Xin lỗi, tôi… không biết bắt đầu từ đâu.”
Kenta cười nhẹ, cố gắng xua tan không khí căng thẳng:
“Đừng lo. Em chỉ cần nói, tôi sẽ nghe.”
Cô lặng im một lúc, rồi mở chiếc hộp đầu tiên. Những tấm ảnh cũ rơi ra, những ký ức dần hiện lên qua từng bức hình: hình một cô bé tóc dài buộc đuôi ngựa, đang cười trong sân trường; hình bố mẹ cô trong những dịp lễ; những bức ảnh chụp gia đình bên dòng sông quê hương — nơi mà bây giờ cô không còn cơ hội trở về.
“Đây là… bố tôi.” – Yui chỉ vào một bức ảnh người đàn ông trong bộ đồng phục cảnh sát, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm. – “Ông ấy… đã hy sinh quá nhiều vì công việc. Và cũng vì điều đó, gia đình chúng tôi… đã có những khoảng cách không thể lấp đầy.”
Kenta nhìn cô, thấy rõ đôi mắt ngấn lệ. Anh tiến lại gần, đặt tay nhẹ lên vai cô:
“Không sao. Em không cần phải giải thích hết với tôi.”
Nhưng Yui quay sang, giọng run run:
“Không… anh phải biết. Có một điều mà không ai trong gia đình tôi dám nhắc tới. Khi tôi còn bé, bố tôi tham gia một vụ án đặc biệt… liên quan đến một công ty xây dựng. Và… tôi tin rằng, công ty nơi anh làm việc… có liên quan.”
Kenta lặng người. Tim anh đập mạnh. Anh hiểu ngay, đây không chỉ là một câu chuyện gia đình bình thường — nó chạm tới những bí mật sâu kín, có thể làm rung chuyển cả sự nghiệp và lòng tin của anh.
“Em… có chứng cứ gì không?” – anh hỏi, cố giấu sự bối rối.
Yui rút ra một tập hồ sơ cũ, những trang giấy đã ngả màu, chữ viết nghiêng ngả nhưng vẫn rõ ràng. Cô kể về vụ án năm xưa: một dự án xây dựng bị tham nhũng, những người dám đứng lên chống lại đều phải trả giá bằng danh dự, sự nghiệp, hoặc cả sinh mạng. Bố cô là người duy nhất còn sót lại, mang theo nỗi đau và nỗi tiếc nuối cả đời.
“Tôi luôn tự hỏi, nếu bố tôi còn sống, ông sẽ muốn tôi làm gì? Im lặng hay tìm kiếm sự thật?” – Yui nói, giọng khàn đặc.
Kenta cúi xuống, cẩn thận lật từng trang hồ sơ, đọc đi đọc lại. Những chi tiết được ghi lại trong hồ sơ khớp với một số dự án mà anh từng tham gia trong công ty. Nhịp tim anh càng lúc càng dồn dập.
“Em không cần đối mặt một mình.” – anh nói, giọng trầm và nghiêm túc. – “Nếu em muốn, tôi sẽ giúp em tìm ra sự thật.”
Yui nhìn anh, đôi mắt vừa sợ hãi, vừa tin tưởng. Cô cảm nhận được một sự an toàn chưa từng có — một người đứng bên cạnh, không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là người có thể cùng cô đối diện với quá khứ đầy đau thương.
Khoảnh khắc ấy, trong căn phòng nhỏ ven sông, hai con người đứng sát nhau, không nói gì nhiều. Chỉ có tiếng gió ngoài cửa sổ, tiếng nước lặng lờ chảy, và nhịp tim họ dường như đồng điệu.
Nhưng cả hai đều biết, những tấm ảnh cũ, những bí mật gia đình này chỉ là khởi đầu. Phía trước là những thử thách mà họ chưa thể lường trước. Và để đi đến sự thật, họ sẽ phải đối mặt với cả quá khứ, cả hiện tại, và cả những cảm xúc đang dần trỗi dậy giữa họ — một mối liên kết vừa dịu dàng, vừa đầy nguy hiểm.